NGUYỄN DU - BẠN VÀ TÔI

* Với Trần Khắc Phúc "toét"hay "tét" cũng không thành vấn đề, vÌ chỉ khác nhau về nguyên nhân, nên cũng không bàn nữa ha, ha..?  + Riêng tôi với P thì...khỏi phải bàn rồi, suốt cả thời cấp 1 cùng Trường, đến cấp 2 cùng lớp, rồi cấp 3 cũng tiếp, chỉ khi vào ĐH là vẫn gặp nhau thôi.. Nay, cùng sống trong SG, 2 nhà với nhau - cứ như một.. Vậy còn phải nói gì nữa ? nói nhiều "lộ" hết sao ??
+ Cứ nói “toét” tôi có thấy gì đâu, mắt bạn tôi khá to, tròn, rất sang là khác, chỉ mỗi đuôi mắt hơi dài thôi. Ai nói “toét” tôi không tin…Mình cũng phải "bênh" một chút chứ bộ...
Nhà P ở ngay đầu hàng Đào, gần nhà với nhau, nên cũng hay đi lại, vì hiểu điều kiện và hoàn cảnh nhau, nên dễ gần hơn. P là út trong nhà, được các anh chị rất thương…
Chắc cũng bởi do điều kiện lúc đó nên - là thương trong lòng.. Ai mà chẳng khó khăn. P học giỏi, đặc biệt là Toán Lý, nói năng "chắc" nình nịch, tinh khôn, tính khẳng khái, cương quyết, tuy có hơi kiêu và thuộc diện đẹp trai…Cùng với giọng hát vang, ấm.. dễ làm say mê lòng người.. Mà cũng lạ, chẳng thấy học nhạc lý khi nào, mà vẫn hát hay và hát đúng nhạc ghê..?Nói dzậy thôi, chứ bạn tôi đã từng ôm đàn ghi ta rồi đó..
  Đã có sẵn khá nhiều tài lẻ, trong đó có cả đào hoa…nữa, nên cũng được nhiều em "kết" đấy. Nhưng, còn đang mải học, phấn đấu cho tương lai lâu dài, cùng trọng trách nhiều việc của lớp... nên đành tạm "gác lại" đã, rồi sẽ nói chuyện sau... nhớ. Ghê thật.
 Suốt thời cấp 2, chúng tôi chỉ mải đá bóng, chạy nhẩy linh tinh.. cũng chẳng hình thành một "hệ thống" và suy tư gì cho mình, với giới nữ - Chỉ là những "cảm" thôi, chứ biết gì đâu mà "yêu đương"? thế mà cũng có lúc ngồi "bàn luận" sôi nổi ra trò, những ghế đá, thảm cỏ ven Hồ...là những nơi chúng tôi hay gặp nhau, ngồi chơi.. tán.
  Thời cấp 3, khi sơ tán, P ở cùng Đức - nhà ô.Mưu, tôi hay qua, có khi chơi, khi ăn cơm và 1 thời cùng tập "boxing"… Với những đêm trăng, ngồi hát cùng nhau tới khuya, Đức đệm đàn... Lúc đó đang khó khăn, lại sống quấn quit nhau, sao mà lãng mạn.. ghê. Hồi ấy, vừa là lớp trưởng, vừa bí thư. Khi tôi phấn đấu mãi, cứ bị "đì"..! Tức quá, P cho họp toàn thể chi đoàn để nhận xét kết nạp, vào họp không ai nói gì.? thế là xong...tôi cứ nhớ mãi..!. lúc đó vào Đoàn là khó lắm lắm, phải có lý tưởng, phấn đấu cao, học tập hiệu quả, phải tốt toàn diện, có khi mới vào được…? Đúng là gian nan thật..!
  Khi chuẩn bị học cho việc thi hết cấp 3, lớp phân học theo nhóm, nhằm giúp đỡ nhau...Chỉ sau một thời gian ngắn, kết quả chung của lớp thật thành công, cả lớp cùng vui, rồi lần lượt được gọi vào ĐH gần hết. P, Vỹ và tôi là những người cuối cùng được gọi…vì nghe nói có tên là sẽ đi, nhưng lỡ nên bị gọi sau chót .?!
Tận tháng cuối tháng 11, hai chúng tôi chia tay nhau để P lên ĐH cơ điện Thái Nguyên.. nhưng mỗi 2 tuần là về HN, lại gặp nhau nói đủ thứ chuyện, khi ấy chỉ ngồi vào Trà chén 5 xu…rồi là người chuyển thư không công cho nhau – thời đó yêu đương qủa là nhát, nhưng chân thành…Rồi 2 lần, chúng tôi lại gặp nhau trong các đợt Hội diễn của các Trường ĐH và chúng tôi hay đến M.Đức, lại vui, lại hát hò thật vui...


 Bẵng đi 1 thời gian ngắn, khi gặp, chàng đã mặc quân phục, hóa ra P vào Quân đội, làm trong Viện tóan… Sau khoảng thời gian đó, chàng lấy vợ - mà chẳng phải ai xa lạ, là họ hang của Lâm. Tôi trong 1 vai phụ rể, bạn bè tập hợp thành 1 tốp ca nam, nữ, hát “hết ý” luôn. Có lẽ đám cưới đó là hồn nhiên và vui trẻ nhất đấy…
  Chúng tôi cùng đưa tiễn cô Dâu, chú Rể về tuần trăng mật ở tại khu Láng, Cầu Giấy - ngôi nhà của người anh, đã khuất trong lần trải thảm của máy bay B.52…Khi về đến nơi... chúng tôi lại ngồi hàn huyên, cùng nấu ăn vui và lại cùng hát.. mãi đến thật khuya mới về.. để còn trả "tự do", thoải mái cho đôi uyên ương vừa chung một "tổ" chứ..?
  Thời gian trôi đi thật nhanh, tôi đã vào sinh sống Nam cùng vợ con, nào ngờ cả gia đình P cũng định chuyển vào..? Sau lần “thực tế” đó, chắc nhận thấy cuộc sống phù hợp, thế là chuyển luôn…! Từ đấy 2 nhà cứ như một, chúng tôi gặp hàng tuần, vào mỗi thứ 7 hoặc chủ nhật, các con của 2 nhà cũng chơi thân và gần nhau cho đến bây giờ… Không hiểu thế nào 2 nhà lại giống nhau thế ? nào là - cùng có xe 67, cùng sang Dream, cùng sang tay ga.. và cùng Airblad… vớ vẩn thật đấy.. kỳ quá à.
  
  Cuộc sống tại SG thật sôi động, chúng tôi lại có thêm nhiều bản mới, những bạn bè xưa, những người cũng từ ngoài Bắc vào.. tạo thành những “hội” thật đông, nồng nàn và sinh hoạt đều đều… Nào là qua lớp Dance, các buổi Hát cùng nhau, đi Cofee, ăn sáng… các nhà nhận luôn phiên trong những dịp cuối tháng.. cứ là vui như Tết.
Rồi, trong những điều khiện khác nhau, mỗi nhà đều phải “lăn” vào cuộc sống theo mỗi cách, dọc mỗi hướng đi… Để qua nhiều năm gieo mầm, gây dựng để đến nay, cũng đã vào được sự ổn định, thành đạt, cũng sắp lên vai vế bậc ông, bà cả rồi..!?.
  Chúng tôi vẫn thầm chúc nhau - Giữ vững được cái tổ ấm hạnh phúc của riêng mình, sống một cuộc đời thanh thản, vui sướng…và tự hào nữa. Thế nhé, vậy P nhé.



* Nguyễn Phùng Thế "chấm"  sao gọi là "chấm", chắc ai cũng biết? vậy ra là chúng tôi đã học cùng nhau từ thời cấp 1 đến hết cấp 3,  và cả những ngày đi làm sau này. Vậy là quá cũng có nhiều những kỷ niệm của nhiều thời, còn gì..?.
  Ngày đầu học Nguyễn Du, nhà T ở hàng Vôi -gần nhà tôi, sau về một phố nhỏ gần Phan Đình Phùng, rồi chuyển về khu TT dốc Cống Vị... Là gia đình CBCNV nhà nước "chuẩn", điển hình. Nhà có 3 anh em, mà T là lớn. Do nhà xa, tính chàng lại khoái trên phố..nên hay ghé lại nhà chúng tôi những khi rảnh, để cùng học, hay nghỉ, hoặc ngủ lại... Khi đó, nhà không rộng, nhưng lòng thì thật lớn. Khi cần ngủ, chỉ phải trải cái chiếu vào 1 góc, là xong, hay trèo lên gác xép là có chỗ riêng tư ngay... Tôi và T đã từng là vậy, những nhu cầu của khi đó thật  giản đơn, mộc.. không có nhiều yêu cầu, muốn bất cứ điều.. gì..?
  Thời cấp 1, chúng tôi chưa gần nhiều, tuy cùng một lớp. Bởi khi tan học, là ai về nhà nấy.. biết gì đâu... T thuộc diện người hiền, trầm mà "ngầm", ít thể hiện, hiếm để "lộ" gì, hay cười là huề... T chỉ thiếu có tố chất thể thao, vì ít đam mê..?! "lười" trong giao du chung với nhóm bạn, mà lại không "nhát" tí nào..! Thời gian lặng trôi, hết luôn cấp 2. Khi gần với T là lúc có "việc" với Tam Hùng. !? Có thể, một phần, do có tôi đứng ở giữa, vậy là đã "êm đi" mọi chuyện.. đúng là cách hành xử của thời trẻ con..nông nổi, thiếu đi những gì của "chín chắn" tình thần..là vậy.
  Sang cấp 3, tôi có cái gác xép riêng cho mình, T đôi lúc đến, rồi cùng đi chơi, khi ngủ lại. T cũng gíup tôi được khá nhiều việc : Gánh nước, chẻ củi, dọn gác.. vật cũng là tốt đấy chứ ..? Chàng thuộc loại ăn khỏe, ngủ dễ nên người to nhanh trông thấy, sống nhiệt tình, chịu khó lao động... Như những khi cùng tham gia XD sân bay Gia Lâm, rồi đi làm thêm trong các dịp hè tại chợ Hôm, Đồng Xuân, Bắc Qua... và, có lần cùng về quê tôi kéo xe bò chở gỗ Xoan ra để đóng giường.. Ngẫm nghĩ lại, chúng tôi đã cùng nhau trải qua một thời làm lụng thật vất vả, mệt, nhưng mà vui.. cũng may, mà có sức đấy.  Trong những ngày sơ tán thời cấp 3, chúng tôi lại gần hơn khi cùng nấu ăn chung với bà chủ nhà... T học vào loại giỏi, đều hết các môn, đạt A.2. Cho đến kỳ thi tốt nghiệp, dưới ánh đèn dầu đỏ quạch, ai cũng lo lắng.. thật nhiều điều về tương lai. Vậy rồi, cũng xong tất, lớp gần đạt từ khá giỏi trở lên cả...và vào các trường ĐH tất...
  Riêng khoảng thời gian chờ đợi đi ĐH, là lúc chúng tôi được đi chơi nhiều, gần nhau liên tục. mà đâu có thấy chán... Sau đó T sang Tiệp học, tôi vào Kiến trúc, khi chia tay nhau, có những lưu luyến đôi phần..là để tạm xa nhau trong một khoảng thời gian 6 năm, kể ra cũng khá lâu đấy chứ ? Giai đoạn đó, hình như có thư từ được đôi lần..?  Khi trở về, đi làm, cơ quan T ngay gần chỗ tôi, lại có những lần ăn sáng cùng nhau, là bát Phở không người lái, là cháo lòng tiết canh khu chợ Đuổi, đôi khi là vài vại Bia hơi, với thịt Chó, để cùng nhau khề khà cho hết ngày.. Kể ra, cũng vui đấy chứ..
  Tôi cũng có đôi chút khéo tay, có lần nhà T nhờ gói bánh Chưng tết, rồi ngồi nấu, thức trắng suốt cả đêm, mệt phờ người - Đó cũng là những kỷ niệm của một thời xa lắm. Sau một khoảng thời gian dài vắng bóng, bởi chàng thầm lặng trong khi yêu, giữ bí mật thật tài, mãi khi gần cưới, mới chịu lộ cô Dâu là ai... Tự nhiên, tôi được tin tưởng là người trải giường cho đôi "tân lang" ? Kể từ đó, chàng bước vào cuộc sống chỉn chu, ổn định... Sau đó T lại sang Tiệp, trở về... rồi chuyển nghề, đổi kiểu làm ăn, lúc ẩn lúc hiện, không biết đâu mà lần...Có giai đoạn cũng "thu" ra phết, cũng "ôm"chặt được một mớ đậm... và thế là nghỉ ngơi luôn, đã nghỉ thì chả cần gì.. Bây giờ, nếu tổng kết lại thì đến nay dồn về, T chỉ còn có 3 "nghiệp" cơ bản nhất để tu luyện - đó là :
 - Tích cực tuyên truyền sao cho tập hợp số thành viện ngày một đông thêm.. càng tốt để họp "chi bộ"...? rất đều đặn theo hàng ngày. Cũng lạ, là sao không thấy..chán nhỉ.
 - Nghề "uống", vì có người chỉ thích uống cùng T hàng ngày, nên cứ phải tiếp. Có dịp tôi thử đi, thấy mệt ghê, chứ chẳng sướng gì..?! T vẫn khỏe, sức uống thì..vô tư. Uống như vậy, chứ hơn nữa...cũng không vấn đề gì, thần kinh T vậy là cực khỏe…

   - Rồi nghề xe ôm "cao cấp'' chuyên phục vụ tình nguyện cho Cháu nội và cả cho vợ chồng tôi.. Mỗi khi ra đến HN, cần phải đi đâu đó.. là gọi ngay. "Ông" xe ôm này quả là tốt. thật tận tình, chu đáo.. mà lại không cần tiền công…Bản chất T là vậy đó ! 
   Vậy, vào cái tuổi "xế tà" này và khi đã đạt được những mục tiêu cần  thiết cho cuộc sống mà không cần phải phấn đấu nhiều. Và, khi bản thân thấy..nguồn vui. sống vẫn khỏe, luôn yêu đời.. Vậy là thật tốt quá rồi, còn gì bằng nữa chứ...??

     * cùng Tòan "tôm"
 Với Toàn, đây là một hình mẫu thật đặc biệt của - Một người thợ đúng nghĩa và một ông chủ thật sự…còn "lưu tồn" đến bây giờ...?! Khó có thể nói hết được về Toàn. Vì, trong cùng 1 con người đang trộn lẫn giữa - Vất vả (nhọc nhằn) + vinh quang (thành công) + tự hào (thành đạt).. Bởi bây giờ, khi đã đến cái tuổi này rồi, mà T vẫn chưa có được lúc nào được nghỉ thực sự, được tận hưởng những điều mình mong muốn một cách thật trọn vẹn, đầy đủ..!?
   Đến thăm “cơ ngơi” của T, tôi thật sững sờ, thán phục. Không phải vì to, rộng và.. cả giầu. Tôi phục, nể, và thực sự sợ về…Nghị lực và sức lao động…của T. Dù rằng, tận mắt đã thấy, mà vẫn chưa lý giải được nhiều điều.. Dẫu biết rằng, trong cuộc sống, còn có nhiều người giỏi hơn, giầu hơn…Nhưng, họ không thể tự làm từ chính "nội lực” của mình được như Toàn…Nếu, chỉ để có giầu nhanh.. có khi lại là không khó..?! Khi lao động và làm việc một cách thực sự, chân thành trong niềm đam mê.. mà có được những kết quả thật lớn.. mới là điều khó.
  T có "gốc" gia đình là quân nhân, bố thuộc diện "cựu chiến binh của những ngày đầu kháng chiến, Mẹ làm ngành thương mại, gia đình anh em đông.. với những tên đặt - Là ước mơ của dân tộc khi đó : Toàn, Dân, Thắng, Lợi, Quang, Vinh.. Song, trong cuộc sống khó khăn chung của thời kỳ ấy, gia đình cũng phải trải qua những ngày gian khó, nhọc nhằn... Thời gian rồi qua đi, mỗi người bước vào đời theo mỗi con đường riêng, T đã bước vào cuộc sống khá sớm, được rèn luyện trong môi trường quân đội lâu năm.. Chắc vậy, trong T đã có đủ những điều tốt từ cái nôi truyền thống...ngọn lửa ấy đã tôi rèn nên T, một người hôm nay.. Biết T từ lâu, gần nhau từ những ngày khó nhất, trải qua bao năm tháng, nay mỗi người đều có 1 vị trí cho riêng mình.. xa nhau lâu, nay gặp lại, hiểu nhau hơn.. và cũng "biết" được những nguyên lý, gốc ngọn của cuộc đời  - Kể cả với mọi sự thành công, thành đạt.. mọi nguồn tích lũy, vốn liếng.. của cải.. có được. Mà thiếu đi một tâm hồn trong sáng, một tình yêu tha thiết, chân tình.. và thiếu sức khỏe..! Thì “tất cả” những có ấy cũng đều là khái niệm của "trừu tượng" và hư vô…!  
  Riêng với T, nếu được, cho tôi nhận định 2 điều : + Có lẽ, T vẫn chưa đào tạo được  một lớp kế cận thực sự, sao cho họ có được cái tâm, cái tầm và cũng có được một niềm đam mê cháy bỏng như mình.. để mà giao phó..? 
 + Phải chăng, cái "nghiệp" và niềm đam mê ấy, đã "trói chặt" để T không thể rời xa..?
Nhưng T ơi, cũng đã gần suốt cuộc đời, ta đã say sưa, lao động.. vất vả với nghề và vì nó tất cả.. rồi. Nay, cũng cần phải được nghỉ ngơi đi chứ..? phải bàn giao cho lớp trẻ, chúng ta sẽ điều hành và kiểm tra.. từ xa, được mà. Với công nghệ hiện nay và đã là thời đại của thế kỷ XXI rồi.. Tất cả mọi việc, chỉ cần thông qua 1 cái bấm nút..thôi mà !
  Biết đâu, khi T nghỉ, chúng mình lại được cùng nhau, cùng đi du ngoạn xứ người.. Hãy để cho cuộc sống phục vụ lại ta, khi ta đã từng hết mình với nó rồi..?
 Rất ngắn và chỉ còn biết chúc bạn - Thật khỏe, vui trong những niềm vui chung của cuộc sống, gia đình, các con cháu.. và cả bạn bè nữa chứ..? Vậy nhé, chào và hẹn ngày gặp lại... Chúc toàn bộ gia đình - thật khỏe, thật vui và đầm ấm...
    


Đạm "bi" - Cũng nghe mọi người nói thế..? Chắc là tròn quá, nên gọi bi.. là gì chẳng được, vì mình vẫn là thế, đâu có đổi đâu..? Thời gian qua đi quả là nhanh quá, mới đấy thôi mà nay đã và sắp nên Ông, lên Bà cả rồi... Được gặp lại, qua trao đổi, tới thăm.. cũng mừng cho Đ. Vì bạn đang sống thật êm đềm, đầm ấm và vui vẻ.. Vẫn tiếng cười và cách nói ấy, vẫn sự hồ hởi, thân thiện và gần gũi ấy ... Nên phải quay lại cái thủa ngày xửa, ngày xưa vậy. Nhà Đ ở phố hàng Dầu, người nhỏ gọn, tính tình nhẹ nhàng, dễ gần.. chịu khó học, chăm chỉ và cả ngoan nữa. Rồi qua đi những năm cấp 1, 2 để lên cấp 3 - Đ vào trường PT.3A. Mà chỉ trong cái "vèo" ngắn ngủi đã lên ĐH. Tất cả, hình như mọi chuyện với Đ cứ đều trôi thật đơn giản, cứ tuột thẳng theo 1 con đường rất bằng phẳng, trơn chu..?
  Những tưởng là vậy, hóa ra Đ cũng vất vả như tất cả chúng tôi.. Trong hoàn cảnh chung khi đó, Đ cũng phải rời ghế trường học để đi làm.. thành một anh công nhân thực thụ - của nghề mài. Cứ tưởng rằng mồ hôi sẽ không bao giờ lăn trên đôi má “bi” của Bạn, vậy mà nó đã lăn đều, lăn dài như thế…để rèn lên một Đ gan lì “cóc tía”. Đ của hôm nay. Thật là phục mọi đường. Rồi khi ấy, cuộc sống của Đ cũng phải vượt qua bao nhọc nhằn trên ghế BTVH để sau đó vào được trường ĐH Y khoa, thành 1 bác sỹ chuyên khoa xuất sắc, 1 TS, 1 tổng thư ký của 1 ngành nan y, phức tạp.. Như vậy đó.
 Cứ như bình thường, mỗi khi ngồi hàn huyên và so sánh chung cùng nhau...Thì thấy Đ là có số " bọc điều"..? Vì như chưa thấy bao giờ bạn phải tỏ ra từng..va vấp, chưa thấy sựlộ diện.. của từng trải và Đ chưa phải trượt qua những khó khăn..? Có phải chăng những tiếng cười vui vẻ của thành đạt hôm nay, qua tính tình hồ hởi, cùng sự nhiệt tình tích tụ... Như đã tự mang theo đi hết.. khỏi cuộc đời của Đ..? 
  Cho đến bây giờ, bạn đang cùng gia đình đã và đang đạt được thật nhiều những điều mong muốn, cùng những hoạch định cho nhiều công việc chung, và cho cả cuộc sống của mình....Cuộc sống ấy đã thật êm đềm, nhẹ nhàng và thật trọn vẹn... Bởi, cuộc sống kia, cũng phải đáp lại tất cả những công lao động và những động não từ chất xám của chính mình đã cống hiến trong gần suốt cuộc đời... Đó, cũng là những tất yếu của cuộc sống..??  Chào và chào thân ái nhé ...


  * Tân "lểu" Gọi tên + đệm "lểu" đã có từ khi đi học, lúc còn nhỏ.. Họ gốc là Lều, có lẽ khi đó có vài người do nói ngọng, nên đọc chệch đi.. thành lểu. Tôi nghĩ vậy ! chứ lểu có ý nghĩa gì đâu..? Nhưng mỗi khi gọi nhau, đọc lên, lại thấy nó.. hay hay và gần gữi, dễ phân biệt hơn..mặc dù không ai trùng tên cả ?
 Thế rồi cái tên ấy đi dọc suốt cả thời một trai trẻ, cho đến tận ngày hôm nay.. Cái tên ấy vẫn mãi thấy đậm đà, dễ mến và thân thương càng.. thật nhiều hơn.
Thời cấp 2, chúng tôi gần nhau, bởi thường tập trung ở nhà Nam để cùng học... T vẫn luôn tập trung sâu vào môn Toán. Bởi vậy, điều đó như đã "nhập" vào T thành nghiệp, bám chặt và đeo đuổi theo T mải miết.. suốt đến tận bây giờ.. khi đã nghỉ thực sự.
 Khi vào ĐH tổng hợp, T học chuyên Toán, được tiếp cận ngay với những kiến thức thật ngặt nghèo, đầy rẫy những con số, cùng tính biện luận và lôgic của nó.. Thật phức tạp, không dễ mà hiểu được ngay.. Thế mới thấy rằng T "ghê gớm", học ngành Toán mà cứ như "đi du lịch", rất nhẹ nhàng, ngon ơ.. Thật là nể phục.
  Nhà T ở ngay trong chợ hàng Bè, chỉ có 2 Anh em.. cùng có vóc dáng cao to, khá hiền, họ thân quý nhau và cùng "khoái" Toán - anh toán, em toán.. cả nhà đều nghề toán, ngành toán. Kể cũng là lạ với những người.. luôn đong đầy những ước mơ, mà tình cảm thể hiện.. lại có phần hơi yếu mềm, trầm lắng..?
 Khi học xong, tưởng sẽ được làm việc tại một cơ quan nào đó của chuyên ngành.. Vậy mà, phải đi nghĩa vụ, rồi sau đó được điều vào trường Quân sự dạy Toán. Vậy là lại có thêm nghiệp theo một nghề mới - Nghiệp nhà binh trong cuộc đời. T được đi bổ túc thêm nghiệp vụ, nâng cao chuyên môn sâu.. để rồi những thuật Toán và chuyên môn chuyên biệt này .. đã nâng T thành "gộc cội" trong ngành mình.
 Đến nay khi về nghỉ rồi, mà nghiệp toán vẫn còn tích đọng, kết chặt, xen cài trực tiếp vào với cuộc sống.. để T vẫn giữ được những miệt mài, đam mê cùng..các Con, các Cháu và gia đình riêng của mình. Thật hạnh phúc biết bao...



   * Với Đỗ Đình Khải 'nháy" 
Chuyện của chúng tôi sẽ rất dài khi kể lại hết những gì chúng tôi hiểu và biết về nhau từ cá thể đơn thuần và cả điều kiện, hoàn cảnh gia đình..Như vậy, những trang blog này làm sao kể hết cho cho xuể...Song đọng lại trong tôi 2 kỷ niệm của những ngày đang "phấn đấu" để vào Đoàn.. Chắc K vẫn còn nhớ.. những ngày và những kỷ niệm đó..? 
Khi đó, cả nước đang bước vào năm bản lề của kế hoạch 5 năm lần 1, cùng việc hỗ trợ miền Nam.. để mau chóng được Thống nhất đất nước.. Với cuộc sống là thật sự khó khăn, song cũng rất tự hào với tuổi Thanh niện của chúng tôi khi đó.. Vậy mà đế quốc Mỹ lại âm mưu, kế hoạch bắn phá miền Bắc.. hòng ngăn chặn nguồn tiếp viện cho miền Nam..!
  Khó khăn, lại chồng chất khó khăn, tuổi thanh niên đã hừng hực muốn lên đường đánh Mỹ.. Với chúng tôi lúc đó, nhận nhiệm vụ đi lao động.. mở rộng sân bay Gia Lâm để máy bay MIG có thể hạ cánh khi không chiến đánh Mỹ và bảo vệ Thủ đô.. Sau những giờ lao động miệt mài và khá năng nhọc, đêm đến chúng tôi ngồi nghỉ ngay gần khu đường băng để đón gió và nhìn các máy bay lên xuống. bật đèn sáng lòa nhấp nháy.. mà lòng chứa chất biết bao những ước mơ.. bay bổng..
 Qua những lần tâm sự và trao đổi chân tình, K cũng khuyên nhủ, góp ý cho tôi nhiều điều.. để phấn đấu, cùng hy vọng với lễ kết nạp sẽ vào ngày gần nhất.. Câu chuyện đang dở dang, còn dài.. thế là K lại "ra đi" lúc đó không được phép nói "thẳng", "rõ"... Biết được ngày đi, tôi đến tiễn K trước ga Hàng Cỏ..lòng chứa chất nhiều điều.. muốn nói... khi gặp, lại chẳng thể nói được điều gì, bắt tay nhau, siết chặt, chạy chậm chậm theo xe.. bớt chợt, tôi rút chiếc nhẫn Inox đang đeo - Sản phẩm kỷ niệm của những ngày thực tập trong xưởng Trường, mà tôi rất thích, luồn vào tay K.. và không nói thêm được điều gì.. Hy vọng chiếc nhẫn sẽ nói hộ nhiều điều.. Rồi vẫy tao, vội chia xa. Sau đó, tôi mới biết được -  K sang LX học lái máy bay chiến đấu.  K đi, tôi được vào Đoàn, thi hết cấp, vào ĐH, đến thời chiến tranh, đi sơ tán, rồi 12 ngày đêm chiến thắng... học tiếp, ra trường, đi làm... Cứ như vậy, cuộc sống cứ trôi đi, khi cuộc chiến tranh bắn phá ngừng hẳn, tất cả bắt đầu bước vào cuộc sống mới...   
  Khi đã học xong, K từ LX về, gặp nhau vội vàng, khi K không đủ sức khỏe cho lái, chuyển học sửa chữa, bảo hành máy bay... Và, lên sân bay Nội bài trực chiến, bảo đảm cho các chuyến bay.. Chiến tranh tạm lắng, K được điều chuyển đi học.. chúng tôi lại gặp nhau ở Vĩnh Phúc - khu sơ tán của Cơ quan tôi và nơi trường học của K... Vậy đấy.
  Rồi K cưới vợ...bẵng đi một thời gian dài, khi miền Nam giải phóng, đất nước thống nhất.. tôi vào SG công tác.. Lại gặp nhau, khi K cũng đã vào để làm việc trong liên doanh Dầu khí... tại Vũng Tàu. Và từ đó, chúng tôi thật gần nhau trên mảnh đất xa xôi với quê hương, bản quán của mình... để ổn định cuộc sống và đã thành đạt tại nơi đây... Thế rồi, chúng tôi còn có bao bạn bè thân thiết khác, tình bạn bè thân thương của cả một thời tuổi thơ khó khăn và của tình bạn bè từ nỗi vất vả trong những ngày thành công... hôm nay.




 * cùng Đào Viết Minh "mèo" Với M và cả nhóm chúng tôi, đến hôm nay cũng đều đã nghỉ theo chế độ, để bước vào một cuộc sống khác hơn.. Cuộc sống của nghỉ ngơi, dưỡng sức, thăm thú bạn bè, đi du lịch đây đó.. Bởi cũng còn nhiều chuyện phải làm phục vụ cho gia đình, con cái được ổn định hơn...
  Với gia đình M, cũng giống tôi là "một gái, một nữ" các Cháu nay cũng đã lớn, đang bước vào độ tuổi "cặp kê" cho cuộc sống riêng của mình. Gia đình lớn, gốc quê QB và Huế, tính tình M hồ hởi, vui, thật nhanh nhẹn trong các phản ứng.. nếu ai, đưa tay hoặc đá chân đùa về phía M, lập tức bị gạt ra hay bị bắt ngay.. động tác thật gọn, nhanh như cắt.. đúng là "mèo" có khác.
  Học với M suốt thời cấp 1- 2 , nhà M trong khu tập thể của Ngân hàng, trên đường Tôn Đản, bởi cũng gần nhà và cùng thích vui - nên vẫn đi chơi theo cả nhóm đông, khi là bơi sông, khi là đá bóng.. cứ ào ào cùng nhau như hết gần hết cả thời trẻ trung. Khi lên cấp 3, M sang PT3B, học ở đó và được đi Đức học ĐH. Trong những kỳ về phép, lại gặp nhau, đi chụp hình - bởi máy và giấy ảnh đã có sẵn. Sau này về hẳn, đi làm rồi, lại càng được đi chơi xa cùng nhau, vì đều có xe máy mà. Thật nhiều kỷ niệm về nhựng lần đi chơi đó.. có cả thơ nữa kìa -      Bốn xe, bảy người lao vun vút
                                                                      Lúc thì bên nhau, lúc mất hút.
                                                                        Bỏ lại Hà Nội, đi Hà Đông, 
                                                                     Xa xa, thấp thoáng ánh mây hồng..
  Rồi, những lần cùng về quê Chính, lại càng có điều kiện đi cùng nhau, hơn nữa trong chuyến đi ấy, cả 2 tôi đã "trình làng" đối tượng của mình.. để sau đó thành các gia đình
  Cho đến nay, mỗi khi có điều kiện gặp nhau, cả nhóm chúng tôi lại tập trung "hội hè" vui vẻ, lại ào ào như những ngày nào, vẫn thế, chẳng gì khác cả..? Cái máu "hăng" của thời trai trẻ cứ như chưa chịu giảm đi trong mỗi người, thật kỳ diệu thay.. như thế.


 * Với Cư "lợn"   
Với Cư, thực sự tôi cũng khôngđược gần nhiều, nên độ hiểu biết về nhau từ cái thủa "thiếu thời.. cũng có phần hạn chế. Nhà C lúc đó ngay trong một nhà biệt thự đường Tôn Đản ( gần nhà Minh mèo ) do vậy tôi chỉ ghé qua được đôi làn mà thôi..
Thế rồi sang thời cấp 3, C chuyển trường và không học cùng nhau., Sau này mới biết C đã sang học CN kỹ thuật ở nước ngoài, khi trở về VN C làm việc trong một cơ quan NN.., Rồi, chắc không được phù hợp và chưa như ý mình.. nên C nghỉ sớm. Về nhà, mở một "tiệm" sửa xe máy khá "hoành tráng"., ngay trong khuộn viên sân trước của nhà. Cũng là những người bạn cũ Nguyễn Du, tính tình lại hồ hởi và nhiệt tình.. nên bạn bè chúng tôi vẫn ghé đến thường xuyên.
Cư là người không cao, nhưng khỏe, to, đậm, luôn mang chất 'mạnh" trong người, chịu khó tìm tòi để hiểu biết các vấn đề.. cần quan tâm. Khi tìm, thì "mò" đến tận nơi "ngọn ngành, gốc gác"...
Do vậy, khi "đi vào"cuộc sống thực tế cho mình, C đã hiểu và biết rồi, cùng với "sức lao động"sẵn có.. C lăn vào các công việc - Cứ nhẹ nhàng như không ..!  Lúc ban đầu, những xe máy đời cũ của Hà Nội thì nhiều, lại có kỹ thuật trong tay.. nên cũng "thu" được tích lũy kha khá.. Vậy là, hướng đi của C là đúng, "chuẩn". Tiệm cũng khá nhiều Khách, làm ăn phát đạt, thành công.. Cuộc sống dần phát triển , nhu cần phải trang trí lại căn hộ của mình đã nảy sinh.. cũng là để làm đẹp cho ngày đón Rể.. Tôi được tham gia tư vấn và sơ phác phương án theo những mong muốn của C... Vậy là xong mọi chuyện, tất cả cứ như mơ.. vì sự đổi thay nhanh quá..?
Sau này, người Hà Nội toàn "chơi" các loại xe xịn, đời sống cũng có những nhu cầu đa dạng hơn.. Thế là phải chuyển hướng thôi..  C lại cho ra đời ý tưởng về một nhà hàng phục vụ cơm Văn phòng và có "lai rai".. tôi cũng được tham gia. Song,cái kết quả là một nhà hàng "mái Kính" thì thật độc đáo và hay ghê... Cũng nhà ấy, mà thấy rộng, thoáng và khá hoành tráng, đáp ứng đúng thị hiếu của đời sống.. nên đã luôn đón khách vào thưởng ngoạn.. thật đều đều.. thành đắt hàng.. Điều giật mình hơn là "tay nghề" của nhà bếp trong các món : Canh, xào, chiên ròn và món Tây.. cũng đều thấy thi vị và lạ miệng.. Tài, tài thật, cái tài của "ông chủ" thật nhanh, nhậy và hiểu biết..
Thế đấy, những yêu cầu và đòi hỏi thực tế của cuộc sống đã "bắt"con người ta phải biết và luôn xoay chuyển, nhanh nhậy và chủ động hơn..? Để rồi từ đấy lại bắt cuộc sống phải phục vụ lại mình.
Cư là vậy, bạn của tôi đã làm vậy, dòng chảy của thực tiễn bắt phải vậy.. Chào, người biết làm.

* cùng Tường "lỏng"  Theo thực tế, tôi và Tư.. học với nhau là rất ít, "vốn" hiểu, biết..là hạn chế, do vậy không biết nói gì.. về những thời gian còn nhỏ.. Nếu có..thì biết rằng - T có khổ người.. nhỏ nhắn bé "hạt tiêu".. tính tình khá hiền mà thật nhanh nhẹn, sắc sảo.. khá giỏi nhiều việc.. Do vậy, khi T chuyển sang nghề..viết báo, luôn có các bàt viết chuyên về TDTT theo kiểu rất "văn".. mà hiệu quả..đánh đúng lòng người...
  Sau này, khi cả nhà.. chuyển vào TP.HCM sống, chúng tôi đựợc gần nhau hơn.. bởi cùng gần khu sân bay, hay qua nhau chơi.
  T  học tổng hợp văn, do vậy khi sang viết báo..thì cũng không lạ. với giọng văn và "góc nhìn" rất riêng, nên những bài báo của T luôn sắc nét và rất riêng.. trong nghề, ai cũng nể và luôn tôn vinh là nhà báo đi đầu..   
  Gia đình riêng của T cũng nhỏ, gọn.. như tính và "vóc" người chàng.. Vợ họa sĩ, con còn nhỏ.. chỉ vậy thôi, nên T rất thoải mái, thoả sức đến các sân, ngồi 'quán" giao lưu, đi thực tế..để viết bài cho thật "nóng hổi" những vấn đề của TDTT trong và nước ngoài.. Hơn nữa, nếu ai "đọ" về độ thức khuya.. chắc đều phải chào thua thôi..? Có lẽ, một phần như vậy, mà sức khỏe của T không tốt..cũng thường ốm vặt..nên"nhập" vào các môn TT là khó hơn, từ đó chàng chỉ chơi : Bóng bàn, lâu lâu là Tennis..cho vui mà.
  Nay, T đã "xa" chúng tôi lâu rồi, vậy mà hình ảnh của con người nhỏ nhắn hơi còi ấy..vẫn thường xuyên được "xuất hiện" trong những câu chuyện của bạn bè.. trong những khi gặp nhau.. T và gia đình, vẫn để lại trong chúng tôi những tình cảm gần gũi. Cũng mong rằng, nơi "xa xôi" kia T vẫn vui, nhớ và mừng cho bạn mình đã ổn định..   
  Cùng với gia đình, chúng tôi thắp cho bạn.. những nén nhang.. thương, quý. 
 

    * Với Thắng "nghiện" Về cái “ông” Thắng này, thì biết bao nhiêu chuyện để nói và để mà viết..có khi thành một Tiểu thuyết về cuộc đời.. mà có khi đạt giải về “ văn học của thực tiễn cuộc sống”..? Đây, một mẫu hình thật “đặc biệt, quý hiếm”... đến lạ, lạ và lùng. Ha, ha đúng nhỉ, đúng hi..hi..??
Chơi với nhau từ bé, dáng người cũng hơi giống nhau, cùng thích nghịch, vẽ giỏi, khoái văn nghệ thể thao, hiếu động và nhanh nhẹn, có tài nhớ rất dai, thuộc nhiều…đại loại là nhiều thứ..về Đông, Tây.. kim, cổ.
Vì, cũng đến nhà nhau hoài, kể cả những mối quan hệ khi học và làm việc sau này…nên cũng gần như biết được hết.. mọi người trong gia đình…( hơi có “vơ vào” một chút…)
Nếu nói về “gốc” và về “hưởng” thì “T -hắn” là người được nhiều “lộc” nhất - Vì là con út trong nhà, trên nền tảng của một gia đình trí thức yêu nước, có cương vị cực “gộc”, Bố làm việc trong các cơ quan cao nhất.. Các anh, chị trong nhà cũng thuộc diện “cao cấp”, nổi danh… Bản thân, được học hành nghiêm chỉnh, đầy đủ (từ đầu, đến cuối)…tốt nghiệp xong trường ĐH Tổng hợp, ngành Địa lý.. có thể cụ Ông muốn con theo nghề mình…? về làm việc trong cơ quan Khí tương một thời gian, rồi chuyển về UB Kế hoạch NN ( nơi có Ô.K và người anh rề làm việc), lập gia đình, có con trai… Thật là số quá “son”..cho một người.. khi vào cuộc sống.. còn gì bằng..?!
Những tưởng tất cả là êm đền với “ xuôi chèo, mát mái..”. Nhưng, sóng gió.. bỗng nhiên đến..! Về nguyên nhân, lý do.. thì không hay, rõ.. mà tự nhiên.. ? T.. trở thành.. không làm việc, không ở cơ quan nào..? và cũng không nhiều thứ…nữa.!? Thật là “bó tay.com” không thể hiểu sự thể…
Nay T là HLV không chuyên về bóng bàn.. trong các CLB của Quận.. “hắn” vẫn vui vẻ, thoải mái, tận tình với “học trò”.. nên cũng được quý và đôi lúc cũng có quà.. ?? Có dạo T vào SG làm nghề Quảng cáo.. tôi cũng chỉ giúp được một phần.. Rồi không.. nhiều thứ.. nên T gầy và yếu nhiều.. ra lại HN.. cùng ông anh bước vào - viết báo, là trọng tài, giám sát trận đấu.. rất nhiều việc về TDTT.. để thỏa niềm đam mê với “nghề”..?? Cũng phải nói “hắn” tài ba ghê đấy chứ..?
Trong những lần gặp nhau, gặp mặt thân mật, nhất là khi “hắn” tứ Mỹ về.. khi nói chuyện luyên thuyên về quá khứ, tương lai, về sự thể, luận cứ...”hắn” tham gia sôi nổi và hiểu biết rất ghê..biết nhiều điều, biết cả những “thâm cung, bí sử” nữa.. mới ghê chứ.. Bởi, T có “bộ nhớ” cực tài, có mối quan hệ rộng trong nhiều tầng lớp, cấp độ.. nên có nhiều thông tin.. cũng hay hay.
Cuộc sống chung của T hiện nay, theo tôi tổng kết - vẫn còn đang “bận bịu” với nhiều điều : + Làm thế nào để "tiêu" được nhiều và hiệu quả nhất với tổng số tiền mà mình sẽ có sắp tới.. 
?? Khi một tập đoàn sẽ mua toàn bộ khu nhà để đâu tư, làm một việc gì đó.
+ Tổ chức được nhiều các CLB “vui chơi có thưởng” để ke ké vào đó, mà có thêm được chút đỉnh..?? Đó là câu lạc bộ.. đánh tá lả " bùng binh" ấy mà.
+ Cứ luôn phải phân vân, suy tư kể cả phải trằn chọc là sẽ “chọn ai” khi bây giờ mình đang đang là “tự do và còn Zin” cùng với một khối tài sản khổng lồ đang “sắp rơi xuống”..đầu..?? Cũng có ý định bước vào con đường.. có gia đình nhỏ..cho tuổi già.?

  Nói vui vậy thôi, chứ với T mình vẫn là người thương 
“hắn” nhất đấy..? Nay cũng đã  tuổi nhiều rồi.. công nhận rằng “hắn” vẫn thật mộng mơ nhiều điều..cũng có thể là hiện thực, cũng có khi.. chỉ là "đếm sao" hay là chờ.. sung rụng..!?  Này, thôi, chịu khó "xuống đất" dùm đi, nhé. Này, hãy tìm niềm vui trong những gì mình đang có, những gì của hiện tại.. sao cho mình nhiều sức khỏe, luôn yêu đời và vui tươi.. nữa, nữa. Và yếu tố “gần”, thật nhất.. phải chăng, nó đang còn, đọng lại trong T nhiều hơn cả, có thể là “lớn”, nhiều và đủ.. vẫn là những bạn bè từ thủa ấu thơ.. là chúng tôi..chúng ta ..??



VÀ.. NHỮNG NGƯỜI BẠN GÁI. 


* Với Lành Trong số những bạn nữ trong lớp.. không hiểu sao..? tôi lại bị “quy phục” trước Lành..? Ở lớp, tôi ngồi sau L, nhìn bạn gái tròn lẳn, hiền lành, có 2 má phính tròn, đỏ tươi.. mà mình thấy cũng hay hay.. Có lẽ, với1 lần quá nghịch khi nghỉ trong lớp, tôi bật diêm châm vào tóc tơ sau gáy L, lửa cháy xèo.. quá nhanh..! tôi không kịp dập, mà L cũng không bỏng,..chỉ mùi khét... L nhìn tôi, không nói, cũng không giận.. tôi “sợ”, không biết nói gì, mặt buồn.. Rồi mọi chuyện cũng qua đi..L thật tốt.. thành tôi nể và sợ từ đó…Sau này, khi viết lưu bút chia tay thời lớp 7, tôi đã tự nhận L là “chị”.. Từ đó chúng tôi gần và thân nhau tuyệt đối, cả trung thành nữa..
Khi thấy tôi thích văn nghệ, lại có “dáng” nên L rủ tôi đi “múa”, lớp học của sở VH Hà Nội.. tôi cũng đi.. hóa ra, là tôi cũng có “tố chất”…Chúng tôi cứ gần nhau tuần 2 lần, vào cả tối thứ 7.. khi đưa về, còn ngồi trò chuyện.. đến thật khuya ngoài hiên nhà.. nên mọi người cứ tưởng… Đi tập múa cùng, vậy mà cũng được gần 2 năm, phải nghỉ tập vì phải đi sơ tán khỏi HN… Thế rồi, chúng tôi tốt nghiệp nơi sơ tán, được vào ĐH, mỗi người 1 trường.. L thì lên tận Lạng sơn với ĐH.Bách Khoa, rồi lên Việt Trì làm việc.. Những khi ở HN, gặp nhau là thật nhiều chuyện .. về học hành, thi cử, yêu ai.. cả phấn đấu, khi vào Đảng.. đều nói, kể cho nhau nghe.. Khi lấy chồng - A.Sơn, tôi cũng biết và đã gặp tôi đến ăn cỗ và dự cưới.. như 1 con trong nhà.. cũng lạ.
Đến nay, khi cuộc sống đã đầy đủ, ổn định cả về Con, Cháu và đang chuyển dần sang phía bên kia của “đỉnh”, chúng tôi vẫn đến nhà nhau chơi, là lại gặp nhau, mỗi khi vợ chồng tôi ra HN… Vậy đấy, tình cảm, tình bạn, cuộc sống cùng với cuộc đời của bọn tôi là vậy, thật đẹp…




* cùng Thái "lọ"  Cũng không hiểu hết được là vì sao lại ghép từ “lọ” vào tên Thái…Song, trong cuộc sống của thời học sinh, nhất là năm lớp 10 khi sơ tán.. Tôi ở nhờ nhà dân địa phương, với Thịnh “gái”, gần ngay nhà Thái, Quang, Kiều Vân ở... Khi đó, Trường chưa có bếp ăn tập thể, chúng tôi phải tự nấu lấy.. Với tính tình và “độ” chăm chỉ của con trai làm sao bằng các bạn nữ.! Họ như có “tài năng” từ bẩm sinh, nên việc làm bếp với họ thật là dễ dàng.. tôi đánh bạo và nhờ luôn…thế là Thái và Vân giúp cho, tôi được ăn chung.. vậy, đã“yên” cái bụng mới lo được học hành.. Bởi, tôi  Thái, Lành cùng sinh hoạt trong tổ múa hồi lớp 8, 9.. Vậy là mọi chuyện cũng thuận lợi..  Cũng vì 2 nhà gần nhau, biết và chơi với nhau từ lâu.. nên chúng tôi vẫn học bài cùng nhau - Làm toán, học văn, truy các bài phải học thuộc.. rồi cùng phải làm nhiều việc để giúp cho chị chủ nhà.. có vậy mới có được tình cảm lâu dài với dân địa phương…

Với lứa tuổi lúc đó, chỉ là những suy nghĩ “giản đơn”, rất “vô tư”.. tất cả mọi suy tư chỉ dành cho học tập và rèn luyện vào kỳ thi tốt nghiệp sắp tới.. Việc sinh hoạt mà chúng tôi thường làm là dạy hát những bài ca Cách mạng, dạy múa tập thể và sinh hoạt chung cùng các em Thiếu nhi của địa phương trong những đêm sáng trăng, trên khu sân phơi đầu làng, việc dạy và “múa mẫu” các điệu nhảy tập thể cho các lớp bạn…Khi đó cả 3 chúng tôi đã thật thành thạo rồi…
  Là người bạn nữ gần gũi, nhà ở Trần Nguyên Hãn, có dáng cao dong dỏng rất dáng "múa", hát hay mê ly, tính hiền lành, rất chịu khó chăm lo nhiều công việc của gia đình.. Chúng tôi đã sinh hoạt trong tổ múa của sở VH Hà Nội, nên cũng thân. Cũng bởi vậy, trong thời gian sơ tán, tôi đã nhờ vả Th được khá nhiều. 
  Sau này, được biết Th vào ĐH Bách khoa, rồi được đi bổ túc thêm bên Tổng hợp, theo ngành quản lý Thư viện. Học xong, Th về thẳng, làm việc trong thư viện của BK, được tiếp cận với các kiến thức của nhiều ngành trong trường, tiếp xúc với giới trẻ.. nên tính của Th cứ trẻ mãi.. như thế. Đến khi chuyển vào miền Nam cùng gia đình, Th ở khu quận 2. Chúng tôi lại gặp nhau, cùng một số bạn bè khác nữa, để thành một nhóm Nguyễn Du trong TP. Hồ Chí Minh. "Hội" mỗi khi họp, được tổ chức lần lượt ở từng nhà của mổi người, thật vui vẻ và đậm đà của những người xa quê hương của mình. Như vậy, lũ chúng tôi cũng tạo nên được`những tình cảm ấm cúng, gần gũi và thân mật.. nhờ bao “hơi hướng” từ “khắc kỷ” rất mộc, chân tình.. mà rất đậm đà, sâu sắc trong nhiều kỷ niệm của suốt một thời gian thật dài.. bắt đầu từ buổi thủa thiếu thời.. cho đến tận hôm nay... 
  Cũng rất hay nữa, là Th có ông xã thật nhiệt tình trong chuyện hội, nên được phong lên đến "chức"- rể 2..  Đến lúc nhiều tuổi rồi, chúng tôi càng gần nhau hơn, như vậy..




  Ph.Liên A.. Là người nữ có dáng hơi điệu đà, rất nhẹ nhàng, mỏng manh.. nên lớp hay gọi là "tiểu thư". Nhà L trên đầu phố hàng Gai, gần nhà tôi, vậy mà ít khi gặp nhau.. sau này quen rồi, gặp và nói chuyện hiều hơn.. nên có nhiều khi thấy L có nhiều duyên ngầm.. Bởi, đã học cùng nhau suốt cả 3 cấp..
  Học xong SP ngành Văn, L đi dạy sớm hơn tôi, được phân công về tận trong Chương Mỹ, Hà Tây.. Có lần tôi đến thăm, L ở nhà dân, trong ngôi nhà to, sân rất rộng, trên bể nước là dàn cây Nhót đang cho trĩu những quả, trông rất đẹp mắt.. L ở với 1 cô giáo nữa khá xinh, nghe đâu cũng có một bi tình sử.. dài.
 Thăm L với điều kiện ăn, ở và dạy học thế nào.. thấy vậy, là tốt rồi, chỉ mỗi tội là xa HN quá thôi. Khi về, tôi xin và mang theo được 1 cành Nhót dài, quả nhiều, đã chín đỏ, trông thật đẹp. Sau đó, khi học xong, ra trường, chúng tôi mỗi người một nơi, ít có dịp được gặp lại.. Cuộc sống cứ trôi qua dần, mỗi người đều bước vào cuộc sống gia đình riêng của mình, được biết theo các thông tin, là thế..  
  Rồi, bất ngờ khi gặp lại nhau.. lại ở trong SG, ngay trên đường chính Nguyễn Huệ..? Từ đó, 2 gia đình thân và gần nhau hơn, cùng hội tụ lại trong "hội" Nguyễn Du tại SG. L đã có 2 con, đủ gái và trai, thật đẹp.. sau này có nhà riêng tại Q.5. L dạy văn cấp 3, là GV dạy giỏi, được chuyển về dạy ở trường chuyên Lê Hồng Phong cho đến khi nghỉ hẳn.. Vào thời buổi kinh tế thị trường, ai cũng phải làm thêm cho phục vụ cuộc sống.. vậy là L tha hồ phát huy hết khả năng của mình cho bồi dưỡng nghiệp vụ và luyện thi.. L cũng có dịp làm giúp cho Trung tâm của trường tôi, khi các sĩ tử muốn được vào ngành mới - Mỹ thuật Công nghiệp hấp dẫn.. thì phải thi môn Văn.
  Bây giờ, gia đình L chuyển về khu tập thể của trường tại Bình Chánh, hơi xa với Q.7 nơi tôi ở.. và hơn nữa L lại quá bận cho chuyện dạy học.. nên cũng khó gặp nhau hơn. 
  Khi ngồi nói chuyện và tổng kết lại, mới thấy.. Trong cái dáng vẻ "nhẹ bay" của L ấy, là cả một "núi lửa" khổng lồ đang phun trào thật mạnh mẽ.. L đã như "đốt mình" để làm, làm và làm say mê, liên tục.. không kể thời gian, ngày nghỉ.. làm cho con và nay là cho các cháu..Là một người nữ, tưởng chừng yếu mềm.. mà lại mạnh mẽ vô cùng..gần như quán xuyến tất cả mọi công việc trong gia đình.. thật đáng nể và rất yêu..

  VỚI Thản..  Là người bạn gái, mà tôi gần nhiều..tuy rằng chỉ học với nhau trong thời cấp 3. Lần giở lại thời gian, khi chúng tôi phải ráo riết học thi tốt nghiệp, được lớp phân công cùng học với Th và Xuân, nên cũng có được điều kiện gần và hiểu nhau hơn..    
 Nhà Th ngay trên phố hàng Khay, gần ngay cuối phố nhà tôi, tính Th cũng nhẹ nhàng, đơn giản.. bởi vậy, lâu lâu cũng qua nhà nhau chơi, vui vẻ trong tình cảm bạn bè. 
  Bố Th là nghệ sĩ chụp ảnh nổi tiếng, làm việc trong hiệu ảnh Quốc tế, tôi vẫn hay đến nhờ ông chụp khi cần các ảnh kỷ niệm, hoặc chụp chung cùng bạn bè thân.. Hơn nữa, cùng với nghề nghiệp của mình, tôi cũng thích và đam mê trong chụp ảnh các công trình Kiến trúc và học cách chụp theo kiểu nghệ thuật... Do vậy, cũng thường đến nhà chơi, để được học hỏi thêm từ Ông và mua các thiết bị máy ảnh cho việc sử dụng.
  Khi Th được gọi vào ĐH sư phạm, cả nhà cũng đều mừng và thật vui, vì là người đầu tiên vào ĐH.. Do khi đó, những quan niệm về thành phần và lý lịch còn thật nặng nề.. lúc ra trường, khi phân công đi khá xa với HN, Th vẫn vui vẻ lên đường nhận công tác.
  Rồi bất ngờ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, gia đình Th lại có nhiều sự việc xảy ra.. khi được biết và chứng kiến mọi sự việc ấy, tôi cũng đã có mặt.. hy vọng rằng sẽ xẻ chia, giúp Th dịu bớt hơn.. phần nào trong những thời khắc.. thật đau buồn ấy.
Cuộc sống vẫn đi theo dòng chảy của thời gian, mỗi người mỗi hoàn cảnh và điều kiện công tác.. cùng với khoảng cách dần xa.. chúng tôi ít gặp nhau hơn. Rồi cuối cùng, cuộc sống riêng cũng đến với từng người.. để dần trở thành các gia đình.. cứ lớn dần, vui vầy cùng các Con.. và đến nay đã là các Cháu cả những nội, ngoại..
  Gặp lại nhau gần đây, trong cuộc "họp mặt" những bạn cũ, cùng các Thầy giáo trên Tây hồ.. lại càng thấy được những tình cảm bạn bè xưa.. vẫn mãi mãi trường tồn. Chúng tôi cũng chúc nhau luôn thật vui, thật khỏe, vui vầy cùng các Cháu thân thương. Cuộc sống và tình cảm chúng tôi.. vẫn mãi là vậy.
 cùng VỚI Phương Thoa..  thật là khó viết về người bạn gái này.. biết bao lần ngồi viết ..mà vẫn không thành. Có lẽ, bởi Thoa có nhiều điều để nói, để viết.. quá nên không biết viếT gì trước, viết gì sau..?? một bạn gái dễ thương, hiền lành, dịu dàng..nhẹ nhàng và tận tụy với bạn bè.. Củng vì gần nhà ( bởi cùng khu Hoàn kiếm, gần Bờ Hồ ) nên vẫn đến nhà nhau chơi.. Đôi khi bị hiểu lầm là' thân' với người bạn.. hay mặc quần áo của con trai..nữa chứ..!  Hồi vào trong Cầu Diễn chơi, nhà TH lúc đó ở trong ấy, cô Thạch mẹ Th, rất quý cả 2 chúng tôi.. Cô dành, cho 3 quả mướp to, ngon và nói.. Tao dành cho con Hương  đấy nhé..( Hương - bà xã tôi mà )  Vẫn cứ  như những ngày nào.. Cô vẫn nhớ, vẫn thương như thế.. vì chúng tôi vẫn đến nhà thăm, vẫn chơi với nhau như vậy mà.. tự nhiên thành 1 nhóm riêng..có 3 nữ thân, gần nhau nhất. Sau này, lại cò thêm một số kỷ niệm nữa.. khi Th lấy a. Hồng.. nghười đàn anh, có giọng nam cao, lĩnh xướng cho hợp ca.. trong suốt 2 năm trời trong đoàn Văn nghệ của trường Xây dựng..đi biểu diễn nhiều nơi.. Hồi được biết tH sơ tán ở Kênh Vàng, tôi phóng xe đạp sang chơi, đang hỏi thăm..khi thấy 1 cô đang gội đầu ngoài giếng.. hóa ra đúng người mình muốn tìm.. số, lại may đến thế.. vậy, là được ăn ké một bữa ngon, say.. TH vẫn thề, vẩn nhiệt tình, tận tâm đến vậy.. Biết bao điều hay, vui như vậy.. mà chẳng sao thân, gần được..Bởi, trong lớp đã cò bao chàng "đăng ký' rồi..mình đâu là đối thủ được.. Công nhận "hèn' thật., không thể xứng là đấng "mày, râu' được.. tuổi trẻ là vậy, bởi lú đó, đã ai nghĩ gì đâu..?!! tất cả vẩn là bạn và bạn to62t thôi.. Có như vậy mới bề được mãi đền giờ chứ..?? Cứ, vô tư..là sẽ có được tất cả, vậy thôi.. chỉ thương,một  ông 'bạn ' mình..cứ say, đằm quá.. nên 'tự chuốc mệt' vào thân thôi.. mà cả cho đến tận bây giờ..