GIA ĐÌNH VÀ TÔI



. ..CUỘC SỐNG TÔI

    THỦA ẤU THƠ 
   Tôi sinh ra, đúng vào cái thời loạn lạc của chiến tranh chống giặc ngoại xâm, cuộc sống vô cùng khó khăn... Khi đó, cả nước như  đang chìm trong khốn cùng dưới chế độ đô hộ của giặc Pháp. Cuộc chiến dành thắng lợi mỗi ngày một  khốc liệt hơn với mùa Đông năm 46, và tất cả lại vừa trải qua nạn một đói triền miên theo suốt cả năm 45... thật là một cảnh tượng thảm thương và điêu tàn...

   Lúc đó, gia đình tôi đang có 4 chị em, tôi là sát út. Vì tất cả chúng tôi vẫn còn nhỏ nên được ở cùng với Ông bà ngoại trong một khu phố cổ nội thành Hà Nội. 
  Cả đất nước đang phải chịu nhiều gian khổ từ cuộc chiến dành độc lập, cùng nạn đói khủng khiếp vẫn dai dẳng lưu tồn, cuộc sống thật gian nan theo đủ khắp mọi chiều.. thậm chí, kề sát tận những bữa ăn..hàng ngày. Thật là những khó khăn.. chồng chất.!
  Với gia đình,  Bố đi công tác,"hoạt động" xa nhà. Mẹ là chị lớn trong nhà ông bà, cùng với 6 em nữa. Khi đó, mẹ mang trọng trách trong việc phụ giúp trong các công việc gia đình.. mà chồng thì đi xa, lại nhùng nhằng thêm cả bầy con nhỏ…Hơn nữa, lúc đó tình hình chiến sự đang vào giai đoạn căng thẳng nhất.. từ những đợt truy lùng, rình dập rất gay gắt mọi cơ sở hoạt động nội thành.. ngày càng khốc liệt hơn. 
  Phù hợp nhất trong bối cảnh ấy, là mẹ con chúng tôi cần phải "thoát ly", tách ra với nhà Ngoại, về sống trong một thôn xóm êm đềm nơi ngoại thành Hà Nội (làng Thọ Am, Ngọc Hồi - Hà Nội) để được bình an, cùng cưu mang tần tảo nuôi nhau, cũng là để yên ổn với hoàn cảnh thực tế của cuộc chiến.. và cũng là để Bố được yên tâm công tác…
 Tuy rằng, khi đó chúng tôi chỉ nhỏ tí tuổi thôi, nhưng đã được mẹ dạy bảo cho các công việc vặt trong nhà : quét sân, nhổ cỏ, làm vườn, cả việc trồng khoai, tưới rau và tự chăm lo chăm sóc nhau.. Cũng may, là còn có thêm được sự giúp đỡ từ ông bà ngoại đã gửi về.

  Phải chăng, là chính trong cái khó, cái cực từ cuộc sống gian truân ấy, mà chúng tôi như tự được lớn lên, mà tự nguyện phụ giúp Mẹ trong mọi việc gia đình.. Cũng từ đấy mà chúng tôi đều ngoan, chịu khó và mạnh khỏe, thương yêu nhau.? Thế rồi, chúng tôi đã dần lớn lên, trộn hòa cùng xóm làng, được núp yên bên các bờ tre xanh cao vút, được tắm nước ao, vớt bèo, nghịch đùa, trèo cây hái quả, nuôi gà, chó và cả cắt cỏ nuôi bò...Kể ra cũng thật nhiều chuyện, nhiều việc làm để nói nhiều..về sau này.

   Cũng vào khoảng thời gian đó, thấy mẹ con chúng tôi quá khó khăn, Chị và Anh tôi cũng vào tuổi đi học.. nên được Ông bà đón ra Hà Nội cho vào các trường nội thành, còn tôi và em vẫn ở lại quê, tiếp cận và học trong trường làng, sống cùng với Mẹ...
   Tuy là một vùng quê nghè khi đó, nhưng làng cũng có được một trường nhỏ ngay sát bên hông của Đình. Trong bước đầu, tôi cũng đã sắp xếp vào lớp, học ti toe đôi điều. Mẹ cũng phải khó khăn lắm mới chọn được lớp phù hợp cho tôi…Vào học, chẳng được bao lâu, thì mẹ con tôi phải “trường chinh” lên đường vượt ra vùng tự do để được gặp, gần với Bố... Hơn nữa, ông lại đang bị bệnh khi từ nơi “xa” mới về.

Nội thành Hà Nội - 1948

   Tôi vẫn như in đậm và nhớ mãi, những khoảnh khắc vất vả, nhọc nhằn, cả những nỗi sợ hãi kinh hoàng…khi 3 mẹ con phải “vật vã” với đói khát, trong lửa đạn đùng đùng của cuộc chiến. Lúc đó, mẹ đã phải thuê người để gánh 2 anh em đi với ngày thì lánh trong nhà dân hay trốn dưới hầm và đêm thì đi thật nhanh, vội vã…Nào ngờ, chúng tôi đã đi được gần 300km trong chỉ 5 ngày, đêm…
  Rồi tôi cũng gặp được Bố, ông đeo kính trắng, mặc chiếc áo bông rất dài, mầu đen. Ông cúi xuống hôn chúng tôi, hàng râu quai nón trà sát nhẹ lên làn da non, thật mỏng.. nhưng đã đen xạm đi do những ngày đi trên đường..khó khăn.

Tại vùng Tự do - 1950

   Sau này, tôi mới biết ông đi học và vừa ở Trung Quốc về… Kỷ niệm với Bố chỉ có vậy, rồi ông lại phải đi. Mấy mẹ con được sắp xếp ở trong một ngôi nhà nhỏ trên quả đồi trồng Chè (trà) khá rộng, trong một thời gian khá lâu. Cả quả đồi chỉ có dăm ba căn nhà thưa thớt.. cùng với những người “hàng xóm” mới, mẹ con chúng tôi lại nuôi gà, trồng sắn và gác thêm được 1 dàn mướp xanh tốt ngay trước nhà. Nhớ nhất, là chúng tôi đã được các chú du kích đưa ra ven “đường cái” xem cuộc đua xe đạp nhân ngày lễ Quốc khánh, được xem bộ phim hoành tránh “ Việt Nam trên đường thắng lợi” ngoài bãi trống, núp gọn dưới lùm cây cao bên quả đồi.. kế gần.

   Rồi tin chiến thắng Điện Biên vang dội được lan truyền đi, những chiến công lẫy lừng được đưa đến, hòa bình sắp được lập lại… Cũng vì lo lắng khi phải xa nhà đã lâu, với mong muốn được về, mẹ đề xuất... thế là chúng tôi được trở về quê, về với nơi “cố hương” của mình… Cả 3 mẹ con lại đi theo người dẫn đường, lại phải căng thẳng vượt đèo, lội suối, xuyên rừng, rồi đi dọc theo các con đường mòn để vượt tắt qua những quả đồi, lúc đó đang nở đầy những hoa Sim, hoa Mua mầu tím ngắt…
  Cũng may, là khi đó cuộc chiến đã ngừng hẳn, chỉ chờ ký kết hiệp định là đất nước hòa bình…Mẹ con chúng tôi còn được đón tiếp tận tình tại 1 trạm giao liên, rồi được đi ôtô trên quãng đường khá dài để về thẳng nhà bà ngoại - số 10 phố hàng Nón. HN.

  Về đến nhà, Bà xếp cả nhà ở trong 1 phòng trên tầng 2, trong ô sân trời bên trong. Nhà của bà rất dài, có 3 ô sân trời, ô thứ 3 dành cho khu Bếp, kho và nhà vệ sinh…Mỗi khi ngồi vào bàn ăn, Bà cứ nhìn mẹ, nhìn chúng tôi, như thấy gì rất khác lạ.. giống như người rừng vậy .! Bởi, ai cũng đen, gầy, vừa nhỏ thó, như quắt queo lại… Ông bà thương mẹ nhất.. Vì, là con lớn trong nhà, mà lại khổ quá. Bà quyết định giữ anh em chúng tôi ở lại, sống chung cùng với ông bà…

Hà Nội - 1954

  Từ khi về nội thành, được ở cùng ông bà, qua việc nuôi nấng, chăm bẵm thật tận tình, chẳng bao lâu “sức” tôi đã được vực dậy thật nhanh, rồi Bà sắp xếp cho đi học ngay, vì tôi đã chậm đi mất gần cả năm rồi còn gì .!
  Tôi vào học tại trường Trí Tri, một trường tư trên phố hàng Quạt, rất gần với nhà. Tôi cùng người Cậu út cùng học chung lớp 5 - tương đương với lớp 1 bây giờ. Chỉ học được một thời gian ngắn, sau khi Bố “về”, tôi được chuyển sang học trường Nguyễn Du - Ngôi trường công đầu tiên của Hà Nội lúc đó… 
                                       Và thế là - Cuộc đời tôi đã được đổi thay từ đây…



Bà với 2 Cậu và tôi trước khi vào lớp 5 trường Nguyễn Du.

GIA ĐÌNH    

* ÔNG, BÀ NGOẠI.. 
Khi còn bé, tôi đã phải sống xa ông bà, mọi hình ảnh trong tôi lúc đó chỉ là mình Mẹ, cùng với ahị, Anh và em gái…Thông qua những câu chuyện được Mẹ kể - Những hình ảnh của ông bà đã dần được hiện lên, hình thành, sáng rõ, ngày càng in đậm trong tôi.

Ông, Bà có mấy cửa hàng với nghề thủ công, phục vụ văn hóa xã hội. Thuộc loại nổi tiếng của Hà Nội khi ấy, mang tên Thọ- Hưng- Thành, chuyên làm thêu may, buôn bán các đồ dùng, vật dụng phục vụ cho việc - Cúng lễ, ma chay, cùng các loại quần áo, trang phục cho sân khấu Chèo, Cải lương vào thời bấy giờ. Cửa hàng có khoảng trên 8 thợ chính và 4 người phụ giúp cho các công việc sinh hoạt chung trong gia đình…

Cửa hàng chính mở tại số 10 hàng Nón - Là một nhà hình ống điển hình, truyền thống của khu vực 36 phố phường Hà Nội…    Nhà rộng chừng hơn 5m, dài trên 30m, tường xây gạch, quét vôi, lợp ngói ta.. Trong nhà, có 3 khoảng sân trời cho lấy sáng và thông gió. Phía ngoài tầng 1 là cửa hàng, bên trong là khu sinh hoạt và xưởng thêu.. và các khu phụ khác..Toàn bộ phần tầng trên là nhà ở của gia đình…Nguồn thu nhập chính của cả nhà, phụ thuộc toàn bộ vào cửa hàng..

Cũng như những người Việt nam yêu nước, Ông mang trong mình tình yêu với quê hương khi đất nước đang bị quân thù chiếm đóng, dày xéo. Cùng với giới công thương trong nội thành, ông đã giúp đỡ nhiều CB trong nhiều công việc hoạt động, cả về mặt tinh thần và vật chất dành cho cuộc kháng chiến lâu dài...
Bà, lo việc phụ giúp ông điều hành nhóm thợ, quản lý công việc trong nhà, trông nom và chăm sóc các con, các cháu.. Bà là “tay hòm, chìa khóa” của cả nhà. Ông bà có 8 người con, mẹ lớn nhất, dưới là 4 em gái và 3 em trai. Các dì, cậu sau mẹ cũng đã lớn rồi, sau những giờ đi học về là đều phải vào phụ giúp các công việc của cửa hàng, với việc của gia đình.. Hai người cậu lớn đều được đi học trường “xịn”, học thêm nhạc và tập nhạc cụ theo sở thích.. Người cậu út, chỉ hơn tôi 2 tuổi, nên tôi luôn được chơi và học cùng với nhau.. Cả nhà sống thân thiện, quây quần trong một mối, với sự chỉ đạo, hướng dẫn chung của Ông bà…  Cuộc kháng chiến ngày càng ác liệt, những cuộc khủng bố, truy soát các cơ sở CM ngày càng ráo riết.. Do vậy, tất cả đều phải đi vào hoạt động bí mật… Người em út của ông được giác ngộ từ sớm - Ông trẻ là CB hoạt động nội thành, đã nối kết để nhà của ông là cơ sở, nơi đi lại của các CB bí mật hoạt động - Trong đó có Bố tôi và đồng đội…
Ông trẻ và bố vẫn hoạt động đều đều, luôn sát cánh cùng nhau, ngòai ra còn có nhiều các khách hàng “lạ” vẫn đưa hàng đến và lại mang đi.. ra vùng căn cứ.
  Trong những lần đi lại với cơ sở…Bố đã cảm mến và đến với Mẹ vì vai trò và trách nhiệm lớn lao của người chị lớn trong gia đình với ngổn ngang bao công việc phụ giúp ông bà, cùng với các em của mình. Bố đến với nhà từ tình cảm thân thiện, gần gũi và cũng như thầm được cám ơn về sự giúp đỡ, hỗ trợ, chăm sóc.. đã nhận được từ ông bà, để từ đó Bố có được một hậu phương vững chắc cho hoàn thành mọi nhiệm vụ và trách nhiệm được giao phó.

Cửa hàng tuy đã tạo nên được danh tiếng từ lâu, song trong hoàn cảnh bất ổn của chiến tranh và sự xoay chuyển của thương trường nên cũng gặp những khó khăn.. mà sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến đời sống chung.. Ông bà đã phải mở thêm quầy bán - Vải, lụa, nhung, gấm..việc giao thương chính là với các nhà buôn chuyến từ xa xôi Ấn Độ đến…Thu nhập của nhà dần tăng lên, vốn tích lũy cũng bắt đầu tích tụ…Ông về nơi quê hương bản quán của mình để dựng nhà, tậu ruộng.. làng Thọ Am, Liên Ninh, Thường tín, Hà Đông, Ông làm được ngôi nhà 5 gian, 2 trái thật to, với tường xây dầy,  vách sau gỗ, mái lợp ngói..cùng với việc trồng cây, tạo vườn, lát sân, xây bể.. Ông không quên trồng thêm những hàng tre cao vút, xanh rì…Tôi vẫn nhớ, phía trước là 1 sân rộng, có bể nước to, ngoài vườn có đầy đủ các loại trái cây mọc xanh um, nào là : Mít, Ổi, Na và 2 cây Roi (mận) cho thật nhiều quả…Chính ở nơi đó, tôi đã được sinh ra, nơi đó đã nuôi nấng, chăm bẵm tôi suốt cả mộ thời ấu thơ, thật vô tư và trong sáng..
   
  Hòa bình được lập lại, mọi người dân đều hân hoan trong không khí của chiến thắng, của đất nước độc lập và dân chủ.. Để từ đó, đều đóng góp sức lực của mình vào việc hàn gắn những vết thương chiến tranh đã để lại và xây dựng đất nước giàu mạnh… 
  Sau những năm yên bình, cuộc sống nay đã bắt đầu bước vào nền tảng cho ổn định, mọi người tin vào một tương lai tươi sáng…Thế rồi, công cuộc cải tổ đất nước nhằm xây dựng một sự công bằng chung trong xã hội.. bắt đầu. Việc CCRĐ xảy ra trên khắp các địa phương.. Bà có đứng tên của 2 mẫu ruộng, đã cho họ hàng cấy thuê để cùng “chia rẽ “ ở tại quê mình.. Bước đầu bị quy là “Địa chủ”, rồi cũng được xuống thành phần, ruộng đất đều được tập trung vào trong Hợp tác xã..với đi làm, chấm điểm..?
  Sau đó, là việc cải tạo TBTD được tiến hành trong các đô thị lớn. Ông bị quy là “Tư sản”, rồi cũng được xuống thành phần, vì gia đình từng là cơ sở của kháng chiến, có công với CM.. Cửa hàng đều được “sát nhập” vào “Hợp doanh” thuộc Nhà nước quản lý, 3 nhà đã bị xung công, trở thành nhà ở của các CB, hòa vào cuộc sống “3 cùng”, mọi người trong nhà đều làm lao động trong CT hợp doanh, ăn lương theo tháng…
  
  Cuộc sống của Ông bà và toàn gia đình đã biến đổi hoàn toàn…Có lẽ vì phần vậy mà Ông, với tuổi chưa cao, chỉ nghiện thuốc đôi chút…đã loáng choáng mà lâm bệnh, Bà cũng vì quá nghĩ suy mà sức lực cũng yếu dần…Rồi, giọt nước cuối cùng đã bị tràn ly, là việc đổi tiền năm 58...thêm một lần nữa “choáng chặt” và thật sự căng nặng…Ông đã ốm bất thường, gục quỵ và đi theo thiên cổ sau hơn 1 năm khi những sự việc. ấy đến..! Sau đó Bà cũng buồn nản triền miên, giảm sút trầm trọng về sức khỏe, ít ăn uống, không nói gì…Rồi, cũng đến lúc lực tàn, sức lụi.. rồi Bà cũng “theo ông” chỉ trong khoảng 2 năm sau đó..!?
   Có lẽ, chỉ có mỗi gia đình tôi là không phải chịu những ảnh hưởng và nhiều tác động từ những sự việc đó.? Bởi, toàn bộ nhà tôi là gia đình CB, đã tách ra ở riêng (trên phố hàng Trống), đã sống độc lập, đo tự thân vận động từ nhiều năm trước đó..rồi.

Tuy cả Ông và Bà là những người chưa được học hành thật đầy đủ, bài bản và kỹ lưỡng.. cũng ít được thừa hưởng những phần thừa kế để lại... Mà, chính ông bà đã tự vươn lên từ cái nghề truyền thống, từ 2 bàn tay và sức lao động của một người thợ lành nghề, rất chăm lo và chịu khó.. Chỉ cùng với tư duy nhạy cảm, có được nhờ những ảnh hưởng từ họ hàng, của những người đi trước.. đã dẫn giải, chỉ dẫn cho các “đường đi, nước bước”, giúp đỡ một chút vốn ban đầu.. Rồi theo cùng với thời gian bươn trải, mà ông bà đã tự lập thân, trưởng thành.. đạt được như những ngày đó.   
Biết bao hình ảnh của Ông Bà, một lần nữa lại hiện về từ nhận cảm của tuổi thơ và đến nay càng đậm nét hơn..cứ tích lại thành dòng nỗi nhớ thương, kính trọng và khắc kỷ trong tâm niệm của tôi - Nay, đã ổn định, khá vững vàng của một người cũng đã tự hoàn thiện mình.. từ  trải dọc dòng đời, từ cuộc sống thực tế và lao động thực sự...

Cho đến nay, hình bóng của những ngôi nhà xưa của ông bà đã không còn để lại một dấu tích gì..! Bởi sự chuyển xoay nhanh chóng của cuộc sống, đời thường.. Chúng đã không thể lưu giữ được biết bao hình ảnh và tình cảm của ông bà...Chỉ còn, với tất cả những điều đó, sẽ mãi đọng lại trong tâm khảm của từng mỗi chúng con… 
Hãy cho mỗi chúng con được thắp các nén hương trầm, với khói hương thơm ngắt sẽ mãi bay cao, cao mãi.. để gửi đến Ông, Bà nơi vĩnh hằng yên tĩnh.


 * ÔNG, BÀ NỘI.. VÀ CÁC CON.
Với tôi, thời gian thực tiễn để được tiếp cận, gần gũi với Ông Bà không được thật nhiều.Do vậy, những chuyện xung quanh gia đình, về các thành viên thuộc phía bên Nội.. chỉ nhận biết được khi thông qua những câu chuyện của Bố, họ hàng và người nhà.. kể lại.. Để được biêt...
Ông Bà là người của vùng quê nghèo, xứ "đồng chiêm, nước trũng" đất Hà Nam - nơi xứ sở của một văn xuôi lựa tuyển và thơ ca..hò vè.  Gia cảnh của gia đình cũng thuộc loại khá ổn của thôn xóm và khu vực. Với nhà nhỏ 3 gian, lợp gói, sân gạch và khu nhà phụ bên hông.. nhà thuộc mẫu diện điển hình của một vùng quê Bắc bộ khi đó. Ông Bà có 4 người con, 2 trai 2 gái, có lẽ do tình cảm quý mến, ông đặt tên cho mỗi người đều là các vị thuốc quý hiếm - Nhung, Quế, Hồi, Sâm. Bố tôi là người con út trong nhà, nên ông cũng được chiều chuộng và được học hành khá đầy đủ. 
Như tất cả những người Việt Nam yêu nước khi đó, ông đã luôn mang trong mình một tinh thần yêu nước, thù giặc Pháp xâm lược.. Tôi được nghe kể lại, trong 1 lần giặc lính đi càn, chúng lúng sục khắp nơi, khi không thấy gì trong nhà của ông, chúng vào sân định bắt đi con gà trống to nhất đàn đang nhốt, Ông vội ra thả gà chạy mất.. bọn chúng tức quá, đã lao vào, dùng báng súng đánh ông một trận lê lết, đến khi ông ngất lịm, thì chúng mới thếch thác bỏ đi..!
Nung nấu trong ông, càng căm thù giặc nhiều hơn.. Cũng là, lòng quyết trí tìm nghiệp nghề cho vinh trưởng.. Ông đã rời bỏ quê, mang 2 con trai lên Hà Nội nhằm theo đuổi cho việc lập nghiệp, xây dựng cuộc sống lâu dài.. nơi Hà thành. Cùng với những người họ hàng thân quen đang lập nghiệp và ổn định được trên đường phố Huế, thuộc khu Bạch Mai Hà Nội. Ông cũng đã quyết định tụ lại ở đó, đi làm mọi nghiệp nghề có thể và nghề thủ công quê hương.. nhằm dành dụm tiền cho 2 con trai đi học..
Dần dà, ông cũng đã mua được 1 ngôi nhà nhỏ riêng ở trong khu làng Kim Liên - ngay trước phía bệnh viện Bạch Mai bây giờ. Bởi cả nhà đều đã rời quê lên Hà Nội cùng chung sống, nên hoàn cảnh kinh tế của gia đình đã gặp nhiều khó khăn trong những năm đầu tiên.. Để rồi từ đó, với mỗi thành viên đều bước vào cuộc sống lao động của mình để phục vụ chung cho cả gia đình, chỉ có mình Bà ở nhà lo việc quản lý, phục vụ..  
Thời gian rồi cứ trôi dần đi, cuộc sống chung của cả nhà cũng đã bước vào sự ổn định và phát triển.. Với Ông, do quá ham làm việc mà đã độ ngã bệnh.. trong bệnh tình bị lao lực nặng nề.. để rồi ông đã mất sớm, khi mọi công việc của cả nhà chưa thực sự được an bình, quần tụ..! Khi Ông mất đi, đã để lại bao nỗi sót thương chung với mọi người.. lúc đó chúng tôi vẫn còn quá nhỏ, để chưa thể thấu hiểu được điều gì..! 
Về Bà, với nỗi mất mát quá lớn từ ông, cùng hoàn cảnh của gia đình đang chuyển bước với những khó khăn mới, Bà buồn nhiều.. khóc ròng.. để đến mức mắt bị lòa..! Thế rồi, bà cũng "đi theo" ông không nhiều năm sau đó.. trong bối cảnh khó khăn vô vàn.. Tuy đến nay, sau đã nhiều năm rồi, mà tôi vẫn nhớ.. những hình ảnh thật đau buồn, thê lương.. từ đám tang của Bà rong cơn mưa tầm tã của.. một mùa Đông giá rét.
+ Bác gái lớn - NHUNG. khi Bác vào tuổi hơi "cứng" ở vào thời buổi đó - 24 tuổi, thì bước vào gia đình riêng với một người, quê gốc Hải Phòng, làm ngành Bưu điện tại Hà Nội. Về sau, Bác trai được phân bổ biệt phái vào tận Phan Rang - Tháp Chàm làm việc.. Nào ngờ, cả nhà đã sinh sống và lập nghiệp lâu dài tại cái tỉnh lỵ thật xa xôi ấy.. Đằng đẵng mãi trong hơn 30 năm, đến khi miền Nam được giải phóng, Bố và chúng tôi mới được gặp lại toàn thể gia đình, nhận họ hàng, chị em trong tình cảm.. mừng mừng.. tủi tủi. 
Với cuộc sống chung của gia đình lúc đó cũng không khá giả gì nhiều..? 2 Bác thì đã già yếu, chỉ hưởng đồng lương hưu ít ỏi..cùng sống với 5 Anh, Chị là con trong nhà. Từ bối cảnh ấy, cũng ít anh, chị nào có được điều kiện để học hành đầy đủ..nên, đa số làm nông trồng trọt, chỉ có 2 người là giáo viên dạy học trường cấp 1 tại địa phương..
Cho đến hôm nay, 2 Bác cũng đã về với "tổ tiên" cũng cả chục năm rồi, với 5 anh chị em, cũng chỉ còn lại 2 người..! Các gia đình, đã khá ổn định trong các điều kiện mới... Các con cháu - những thế hệ sau được học tập khá đầy đủ, trong đó có nhiều người đã tốt nghiệp Đại học, Cao đẳng.. có người đang làm việc tại quê, có người làm trong Thành phố.. bởi, cũng có sự hỗ trợ, cùng sự giúp đỡ từ gia đình tôi...
+ Người anh lớn - a. Thắng. Cho đến nay, vẫn "mất tích" không ai biết được tung tích thế nào..? vợ anh, đi lấy chồng khác, nay sống tại Vĩnh Long. Anh, chỉ để lại đứa con trai duy nhất - tên Trúc, cùng với vợ và 2 con trai, gái đang sống trong TP. Hồ Chí Minh và buôn bán hàng tại chợ Tân Định, nay cũng đã có nhà, có ôtô cho vận chuyển..
+ Chị lớn - Ch.Cúc.  Vì ít có điều kiện học, một thời gian dài, Chi đi làm tạp dịch trong sở của Mỹ, thôi việc thì về mở tiệm may.. Lúc gia đình gặp khó khăn, chị phải bán cả tiệm nơi mặt tiền đường.. để lui về khu nhà vườn xa thị xã, cùng cô con gái mua 1 sạp nhỏ bán rau trong chợ. Chị đã mất năm 80, để lại con gái.. trông nom bàn thờ họ.. 
+ Nhà a. Phi. Đây, có lẽ là gia đình ổn định nhất, bởi cả nhà đang quần tụ chung cả 3 thế hệ.. với nhau. 2 anh chị cùng làm công nhân XD, các con đều được học hành và nay đã đi làm và xây dựng được sự nghiệp riêng.. đều sống mộc cuộc sống ổn định..
+ Gia đình a. Trường.  Anh là giáo viên cấp 1, sau nhiều năm phấn đấu.. đã là hiệu trưởng, chị cũng là giáo viên, thuộc con nhà giầu của khu vực. Anh chị chỉ có 1 con trai, theo học ngành Thể thao.. để cũng là giáo viên TDTT. Chị bị bạo bệnh, mất sớm. Với anh, sau lần cảm lạnh khá nặng, một phần cũng vì chủ quan.. anh cũng mất luôn. Con anh, lấy vợ và đã sang Mỹ đoàn tụ gia đình..
+ Nhà Ch. Mai. Là con gái út trong gia đình, có khổ người cao, khá to.. Chị cũng là GV cấp 1 trong thị xã, có gia đình riêng và 5 con. Nay Chị đã nghỉ theo chế độ, các con đều trưởng thành.. gia đình nay cũng khá, bởi có cậu con trai nối tiếp nghề của tôi - là KTS, hiện cũng đang làm việc.. khá năng động trong TP.Hồ Chí Minh. Vậy, cũng là ổn cả.
  + Bác cả - QUẾ  Với những ngày trước kia, Bác cũng làm trong ngành Bưu điện cùng với người anh rể. Rồi lập gia đình riêng và có 4 người con gái, Bác gái đã mất sớm khi Chị út vừa sinh được ít năm, nên tôi không biết được.. Vào những năm đó, tôi chỉ được biết.. Sau khi ông mất đi chỉ khoảng vài năm, cũng là lúc Bác trai lâm vào tình cảnh ngặt nghèo, đổ bệnh, Bác đã liệt cả 2 chân, còn Bà thì mắt bị lòa mờ... do vậy, các Chị tôi đã phải tần tảo và cực nhọc trong lao động để kiếm tiền về nuôi, chăm sóc Bố cùng Bà.. tuy rằng đã có sự giúp đỡ của họ hàng, nhưng cũng không thể bù đắp nổi..!
 Cuộc sống chung của Bà nội lúc đó thật khó khăn, cơ hàn.. khi Bác trai mất, vì tôi là con trai thứ của gia đình em, nên phải chống gậy thay "làm trai" cho Bác và thay cho  các chị.. Sau đó, Bà cũng mất, các chị phải chia ra, về với gia đình của họ hàng sống.. 
+ Chị lớn nhất, Bởi đã có gia đình riêng từ sớm, 2 vợ chồng cùng hát Cải lương trong 1 gánh hát tư nhân, có rạp dựng tạm tại khu Trại Găng khu nhà đổ trên phố Bạch Mai, hình như tôi cũng được "xem ké" đôi lần mà chẳng hiểu  gì, vì đó là các vở Cải lương cổ.. Sau này cả gia đình nhà Chị đã ổn định trên đường Kim Mã gần khu bến xe, với cửa tiệm sửa chữa và bán phụ tùng xe đạp, xe gắn máy.
 Chị thứ 2, theo người Cậu họ bên đàng ngoại về quê ở mạn Phú Xuân - Thường Tín sinh sống, lấy chồng, làm nghề nông nghiệp.. Cuộc sống cũng nhiều khó khăn, thiếu thốn nhiều bề.. chúng tôi cũng đã giúp đỡ được phần nào.. Nay, thì Anh Chị đã mất rồi, khi ngôi nhà vẫn đang xây dựng dở dang chưa tô trát được bên trong. Trong 1 lần tôi về viếng mộ, thắp nhang cho Chị, mà lòng đau xót xa nhiều điều.. với nghề nghiệp của mình, khi tôi phải ở xa nhiều năm.. đã không giúp được gì nhiều...
+ Chị thứ 3, sống chung cùng gia đình tôi trong mấy năm, rồi chị xung phong đi xây dựng kinh tế miền núi..theo lời kêu gọi của đoàn Thanh niên lúc đó. Chị lên tận Lai Châu - Điện Biên lao động.. rồi trong 1 dịp thi tuyển, Chị đã là diễn viên múa của đoàn Văn công thuộc Tỉnh, qua rèn luyện và năng khiếu "bẩm sinh", chị đã trở thành diễn viên "gạo cội", là phó rồi trưởng đoàn Văn công. Chị lập gia đình với 1 anh cũng múa của đoàn Văn công quân khu 3, khi anh được chuyển về đoàn Tổng cục Chính trị.. Chị về theo và sống tại Hà Nội. Phát triển và phấn đấu dần..Chị đi học lớp Chính trị cao cấp, về làm việc tại quận Ba Đình và là phó Chủ tịch của Quận, phụ trách mảng văn xã. Nay, anh chị đều đã nghỉ, hưởng lương nghiệp vụ theo cấp Cựu chiến binh, sống cuộc sống ổn định, lâu lâu đi Du lịch đây đó.. theo tiêu chuẩn, các đơn vị mời.. Cuộc sống của Chị là.. vui vẻ cùng Con và Cháu trong khu nhà ở khá gọn, thuộc Quận.
+ Chị út, bằng với tuổi tôi. Khi cò nhỏ, 2 chị em thường chơi với nhau bên cạnh bà Nội, khi chia gia đình, chị về ở với người Bác họ ở phố Huế, mở lò  và cửa hàng bánh Mỳ. Sau này, chị cũng về quê cùng chị thứ 2, lấy chồng, mở cửa hàng ăn uống.. Khi các Con thành đạt, mở xưởng may riêng, làm ăn khá.. Chị mua nhà trong khu Thanh Xuân trên đường từ Hà Nội và Hà Đông, vẫn là nghề ăn uống.. Về kinh tế, chị thuộc loại khá "khỏe".. Song, chỉ một điều là chị chưa đi được đâu.. ngoài HN và khu vực làng quê của mình.. bởi chị bị say ôtô.. và không đi được máy bay..?
+ Bác gái thứ - HồI . Với bác, thuộc diện "xinh gái" nhất nhà.. nên đã lập gia đình từ sớm, bác trai cũng thuộc diện "con nhà nòi" nên gia đình đã có cuộc sống khá sang trọng, yên ổn trong những năm đầu tiên.. Có ngôi nhà riêng lịch sự ở ngay khu vực chợ Hôm, mở cửa hàng chuyên buôn bán các đồ "xưa".. Nhưng rồi, cuộc sống riêng cũng bao nhiêu bộn bề, vấp váp.. nảy sinh.. để rồi bác cũng "mất" sớm, chỉ còn để lại 2 người con, 2 anh em, một trai một gái là ruột của 2 bác trong một thời gian ngắn ngủi..
+ Anh trai, được học hành đầy đủ lúc ban đầu, sau bị chệch choạch.. nhưng, anh rất có năng khiếu vế Văn hóa, văn nghệ.. từ thời trai trẻ trong trường của Tây.. Anh thi đậu vào lớp Kịch nói, khóa 1 của lớp nghệ sĩ đầu tiên.. Về nhà hát kịch, năng khiếu ấy đã được phát huy cao độ.. Tôi còn nhớ, lúc đầu anh lên xin phép bố tôi để vào lớp kịch..ông cụ đã không đồng ý và còn có ý ngăn cản. Song anh vẫn.. vào trường học. 
Để đến hôm nay, anh đã là 1 nghệ sỹ nhân dân, 1 diễn viên có tiếng tăm trong làng nghệ thuật sân khấu của Việt Nam - NSND Đoàn Dũng. 
+ Chị gái, sống và học hành đầy đủ trong các trường phổ thông của Hà Nội, rồi tốt nghiệp ĐH, chị xin vào làm việc trong Quân đội và đã sống, làm việc và phục vụ trong quân ngũ cho đến ngày nghỉ theo chế độ. Cuộc sống cũng trôi đi bình lặng như bao số phận, cuộc đời.. của những người khác, trên đất nước này...
 * Ba - SÂM & Mợ tôi ..
Đến nay, cả Ba và Mợ tôi đã đều mất…( gia đình tôi vẫn gọi Bố, Mẹ mình như thế ) các “Cụ” đã về với tổ tiên nhiều năm nay rồi.. Theo mỗi lần cúng giỗ, khi họ hàng thân thích tập trung.. qua các câu chuyện kể lại, qua sự hồi tưởng của mọi người.. Tuy thật miên man, chồng lấp, thiếu những nối kết cụ thể.. Qua những gốc cốt chính, chúng tôi đã như thấy các Cụ hiện về trong thực thể cùng gia đình.. vào ngày gặp mặt.. đó.
 Tuy đã xa chúng tôi khá lâu, song Ba, Mợ cũng đã để lại cho Chị em chúng tôi vốn “tài sản” thật lớn.. để từ trong mỗi người đều thấy được, nhận thức ra.. để thành bao kinh nghiệm bổ ích, giúp trực tiếp "đi" trong đường đời, cuộc sống riêng của mình…
Khi ông, bà đến với nhau cũng một phần do bạn bè quen giúp, cùng sự đồng cảm và nhận thức trong hoàn cảnh thực tế, điều kiện, bối cảnh cuộc sống..với công tác riêng lúc bấy giờ.. Tất cả đã được hòa trộn, cân bằng để đi đến một gia đình..Lúc ấy Ông đã qua tuổi 25 và Bà đang tuổi 21…Mọi người kể lại, lúc đó là năm 1942, mọi chuyện về đám cưới cũng nhẹ nhàng, đơn giản..bởi lúc đó đời sống cũng còn nhiều khó khăn và cuộc chiến cũng đang ở thời kỳ gay cấn nhất.. Trước đó, Bố đã được học hành khá đầy đủ và kỹ lưỡng.. khi vào năm đầu của trường Bưởi, bố đã đi làm thêm cho một hãng buôn của Pháp trên đượng Bà Triệu HN, kinh tế của gia đình cũng đã đỡ đi được một phần nào.. Do vậy, khi lần lượt chị em chúng tôi ra đời..lại đều rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất của cuộc chiến. Mình mẹ nuôi chúng tôi..cũng phải dựa thêm vào sự giúp đỡ của ông bà.
Khi đã có sự nhận thức, giác ngộ hướng đi, người học sinh trường Bưởi và thư ký của hãng buôn..đã vượt ngưỡng nghiệt từ gia đình..để đến với lòng kháng chiến, mong thực hiện ước mơ. Vậy là Bố phải đi suốt, lâu lâu mới có dịp trở về bên vợ con và gia đình..
Đến những ngày đầu của thành công giai đoạn 46-48, ông về UBHCKC Hà Nội, phụ trách toàn khu Bạch Mai, VP đóng tại khu Trại Găng - HN. Tới lúc đó, gia đình mới có được một khoảng thời gian đoàn tụ.. Rồi, không bao lâu, cuộc kháng chiến lần 2 lại bước vào thời kỳ căng thẳng..Cả Hà Nội bước vào thời kỳ tiêu thổ kháng chiến, mỗi góc phố, mỗi con đường..đều trở thành những chiến lũy kiên cường, anh dũng ..chống giặc Pháp..
Mẹ và chúng tôi..đã phải lánh về nơi quê nhà..Sau đó, là biết bao sự kiện đã đến, xảy ra.. theo cuộc sống vô cùng vất vả và khó khăn của cả gia đình..
Rồi ngày thắng lợi cũng đến.. mốc kỷ vinh quang nhất mà mỗi người dân Hà Nội cùng cả nước đậm ghi mãi.. là ngày đoàn quân thắng lợi đã ầm ào tiến về tiếp quản Thủ đô..
Rất may là, sau khi đã ký hiệp định đình chiến.. tôi đã về HN, thấy được sự lồng lộn vô nghĩa..của giặc trên đường phố gần nhà và nhìn rõ những bóng dáng cuối cùng đoàn quân thất trận phải rút lui..khỏi Hà Nội..lúc đó. Thật vui sướng, tự hào..là người chiến thắng.
Lúc đó, Bố cũng đi theo đoàn quân tiếp quản, về HN tiếp nhận bộ Kiến trúc - Thủy lợi, sau này tách riêng là bộ Xây Dựng, và ông làm việc tại một số đơn vị thuộc Bộ cho đến những ngày cuối, được nghỉ theo chế độ.. Mẹ, làm việc trong XN thuộc công ty thêu và may "Cờ Đỏ" tại số 6 hàng Nón.. cho đến ngày nghỉ.
Chuyện kể và những sự việc về Bố và Mẹ chỉ ngắn gọn..như thế, cuộc sống của gia đình sau nhiều năm.. cũng là vậy. một phần như đã viết ở trên.
Đển hôm nay, ngồi viết lại.. như ôn lại cho mỗi chúng tôi, những người con luôn mãi hướng về các bậc sinh thành.. đã sinh hạ và nuôi dạy chúng tôi trưởng thành đến bây giờ..


* Ba & Má tôi..  Vợ chồng tôi, cùng toàn thể gia đình và họ hàng, quyến thuộc gần, xa.. cũng vừa tiễn đưa người Cha.. về với cõi vĩnh hằng, trong niềm xót thương vô vàn, buồn tận.. Bởi, ông là người cuối cùng trong "Tứ thân phụ mẫu" chia tay anh, chị em chúng tôi ra đi.. mãi, để về hòa cùng với tổ tiên.. nơi thâm linh vĩnh cửu. 
Do bởi, vợ tôi là người miền Nam tập kết ra Bắc, đã sống và học tập trong hơn 30 năm.. gia đình vẫn gọi Bố, Mẹ theo từ miền trong.. là Ba và Má. Chúng tôi là bạn bè, khi đến nhà nhau chơi.. cũng đã từng gọi như thế. Ngôn ngữ nước ta theo mỗi địa phương, có cách gọi Bố, Mẹ mình - với những từ, ngữ theo những nghĩa khác nhau.. Với riêng tôi, vẫn thấy 2 từ.. Ba & Má, mang theo khá đủ ý nghĩa và tình cảm.. một cách nhẹ nhàng và sâu tình.. hơn. Và cả về.. cách nói và giọng nói của người miền Nam cũng thể hiện được.. sự "mềm mại" hơn giọng, cách nói của nhiều địa phương khác..
Cũng bởi một phần là vậy, mà tôi đã thành con rể của người Nam, nên khi gọi Ba, Má.. cũng cảm thấy thân quen, gần gũi nhiều.. Theo những năm dài về làm rể trong nhà - nay là 35 năm, đã được sống gần, tiếp cận với.. Ba Má, tôi đã thật sự hiểu được nhiều hơn, cụ thể hơn.. về những tình cảm sâu đậm, đức tính hy sinh cao thượng.. của những người làm Bố, làm Mẹ.. với hành trình dọc dài theo suốt cuộc đời mình... 
Với những việc làm, động thái, phương cách xử lý.. cùng những hy sinh rộng lớn ấy.. đã đọng tận sâu trong đáy lòng mỗi chúng tôi.. là sự biết ơn thật sâu nặng, ân tình theo những khắc kỷ của ruột thịt.. trong sự đầm ấm thân thương.
Dẫu biết rằng, đó là lẽ tự nhiên và tất yếu của "vòng luôn hồi" theo mỗi kiếp người.. nhưng vẫn không sao tránh khỏi được.. sự trống trải, lạnh vắng từ những bóng hình.. với biết bao nỗi thân thương, gần gũi và nặng sâu.. Để đến với hôm nay, dài theo mãi sau này.. tất cả chỉ còn là những nỗi nhớ thương, hoài niệm trong ký ức từng người.
Theo suốt cuộc đời của mình, với các Cụ luôn là những hy sinh cao cả, sự xẻ chia thật to lớn.. dành cho quê hương, đất nước và gia đình, con cái. Dọc cùng thời trai trẻ, là bao cống hiến theo những năm tháng của cuộc chiến tranh chống giặc ngoại xâm.. Khi ra tập kết, là công cuộc xây dựng phát triển kinh tế đất nước, cùng cuộc chiến khốc liệt chống Mỹ ném bom phá hoại miền Bắc.. Rồi lại bước vào chiến dịch Hồ Chí minh lịch sử cho giải phóng, miền Nam, thống nhất Tổ quốc.. Suốt từ tuổi thanh xuân của mình, cho đến khi thực sự có cuộc sống ổn định gia đình.. các Cụ đã hòa chung với bao chiến công, chiến thắng để nhịp theo niềm vinh quang, tự hào của đất nước..
Với cả cuộc đời mình, các Cụ như chẳng khi nào nghĩ đến bản thân mình, không nhu cầu cao sang, quyền quý.. mà chỉ luôn mong muốn, ước ao một cuộc yên lành, bình thản.. trong sự quần tụ chung, vui vầy, đầm ấm.. cùng các Con, Cháu trong niềm vui hạnh phúc gia đình.. khi đã trở về với khoảng thời gian được nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng..
Đến nay, với cái tuổi 91, 92.. các Cụ ra đi thật thanh thản, về với thiên cổ theo quy luật của cuộc đời.. thì chính các Cụ đã hóa thân thành những "thiên thần" của cuộc sống.. thực sự của hôm nay rồi. Bởi, quan niệm cổ xưa.. tuổi ngoài 70 đã là "xưa nay hiếm".
Cùng với sự biết ơn thẩm sâu và bao xót thương, nhung nhớ.. Với mỗi chúng tôi, những lớp người kế cận, là thế hệ sau - các Con, Cháu gần gụi nhất.. sẽ đi theo những mong muốc, ước mơ của Ông, Bà trong hạnh phúc của mỗi gia đình nhỏ bé của mình.. để, ở nơi "xa xôi, sâu thẳm" ấy.. Ba, Má cũng như về quần tụ..  cùng hòa vui chung.
Chúng con, sẽ luôn và mãi thắp lên những nén hương trầm thơm ngát.. để gửi đến Ba Má, gửi về nơi sâu lắng của lòng mình với bao hình ảnh thân thương, trìu mến.. để theo cùng những nụ cười, việc làm.. mà Ba Má đã thể hiện.. nay vẫn mãi in thật đậm sâu, vẫn luôn hiện về trong trí nhớ.. từng người.
 + Chiếc máy may của Má.. Truyền thống gia đình tôi.. có "nghề" may. Với mỗi người lớn đều có 1 chiếc máy may.. làm công cụ để làm thêm.. nhằm tăng thu nhập cho gia đình. Khi chúng tôi chuyển vào sinh sống trong Nam, ở trên đường Nguyễn Huệ. Má đã cho chúng tôi 1 chiếc SINGER như là của "hồi môn".. khi gia đình được ra ở riêng.
Hòa vào cuộc sống và phương thức làm ăn mới của đất Sài Gòn, tưởng chừng chiếc máy may này chỉ là công cụ "dự phòng" trong nội bộ cuộc sống gia đình.. bởi, đất SG này có biết bao tiệm may.. với nhiều cấp độ theo nhu cầu từ các đối tượng.? Vậy mà, nó đã được phát huy gần như đến cao độ.. trong 2 năm khó khăn của thời bao cấp ấy.
Những ngày đó, đồng lương của CB.CNV thật ít ỏi so với những nhu cầu của cuộc sống hàng ngày.. Nhiều người đã phải làm thêm.. bằng việc - nuôi heo, nuôi gà CN.. Gia đình tôi lúc đó ở khu chung cư, không có điều kiện để làm các việc đó, nên đã bước vào công việc của nghề của "truyền thống" gia đình.. nghề may, nhưng là may quần áo. Với lúc đầu, chỉ là may cho gia đình, may cho Vợ trong nhiều dịp và may cho Con trong những kỳ.. mừng sinh nhật của chúng. Việc làm đó, cũng chỉ để có được.. mức độ tiết kiệm nhất cho gia đình, khi không phải đi thuê ai, không mua hàng sẵn... 
Rồi "ngẫu xạ tự nên hương", từ các bộ đồ do tôi may mới mà 2 đứa đã mặc khi đến CQ cùng Bố, được mọi người khen, phục tài và nhờ.. Sau rồi, là trả "thù lao" hợp lý.. Thế là, chiếc "máy may" đã được phát huy.. đến mức khá cao độ, tôi cũng đã phải làm việc gần như hết những thời gian của.. nghỉ ngơi. Khoản "thu nhập" của việc may.. đã cải thiện thêm được nhiều trong đời sống gia đình, không những thế lại còn có được cả khoản "tích lũy" cũng khá.. nhờ vậy.. mà đã mua được 2 chiếc xe đạp. Chiếc xe mini hiệu Nam Long tặng Bố, chiếc Cửu Long cho Vợ ( để trả nợ ông Ngoại, vì để mất cắp ).
Chiếc máy may - món quà vật chất và tinh thần của Má.. với chúng tôi, lúc đó đã như một "cứu tinh" hữu hiệu của gia đình.. Đến nay, chiếc máy đó vẫn còn, nó lại càng mang nặng thêm một giá trị lớn hơn, cao hơn và linh thiêng hơn.. khi Má đã về với tổ tiên trong sự bình thản và tự hào - Với các Con, các Cháu.. nay đã đông đủ, ổn định và luôn phát huy những đức tính cao cả, tuyệt vời của Má trong các gia đình..
Chiếc máy may ấy, chúng tôi sẽ luôn giữ gìn, trân trọng như một vật báu của mình.




                         *****************************

 * NGƯỜI..BẠN ĐỜI.  
 
* Các cụ ngày xưa, thì vẫn mộc mạc gọi là “vợ chồng”, bây giờ mới hơn.. thì bảo “bạn đời”. Vậy, cũng dễ mà cũng thật khó để hiểu hết.. đầy đủ ngữ nghĩa của “nó”..?

* Viết blog, mục tiêu chính là viết cho mình, cho bạn bè những người thân quen..kể cả những người "lướt" qua..
Mà, đã là bạn đời, ở lâu với nhau..thì lại biết về nhau quá rồi.? Với những người thân, thì..cũng vậy. Nên viết ra điều gì về.. “bạn đời:..quả là thật khó..! Vậy, tốt nhất là cứ kê ra đây..những "mốc kỷ" và phần trích ngang, để mọi người cùng.. hiểu, nghĩ, rồi.. đánh giá..dzùm..? Vậy nhé.  
   Với người bạn đời tôi : + Là bạn với nhau từ hồi còn phổ thông, đến hết cấp 3.. Sang LX học ĐH ngành Cơ khí chính xác, về làm việc tại TC Tiêu chuẩn - Đo lường - Chất lượng NN, thuộc bộ Khoa học Công nghệ. Khi làm việc tại TP.HCM, với tên là - Trung tâm 3. Còn tôi..dân "Kiếm trác su", gần suốt cuộc đời.. làm ở bộ Xây Dưng, với công tác giảng dạy trong Trường ĐH kiến trúc TP..đến khi nghỉ.. 
   + Cặp chúng tôi hiện vẫn là duy nhất, “điển hình tiên tiến” trong tất cả các bạn bè cùng học..Trong nhiều khi, chúng tôi..được là “trung tâm” cho những cuộc hội tụ, giao lưu thân mật cùng các bạn học, các bạn đồng trang, đồng lứa.. cũng thật vinh danh.  + Đến nay, đã gần 35 năm cùng sống chung.. Chúng tôi đã lên cấp "xui", để có Rể và các Cháu ngoại.. cùng với một cuộc sống gia đình ổn định, bình thản..Hiện đang bước vào thời kỳ nghỉ ngơi.. và chuẩn bị cho những dự án mới hoàn thiện cũng như..ổn định hơn..khi đã ở tuổi chiều rồi..  
   + Hiện chúng tôi có 2 con - "Một gái, một nữ", các Cháu đã trưởng thành. Cháu lớn, đã có gia đình và 3 con 2 trai, 1 gái, chứ không như tôi. Cháu sau..chuẩn bị vào gia thất..riêng.  
   + Mong muốn và ưa thích là được xum vầy, vui đùa cùng.. các Con, các Cháu và khi có điều kiện thuận lợi là đi thăm thú..các gia đình, du lịch, hay đi đâu đó..ở trong và ngoài nước..đơn giản là vậy.  
  + Với mỗi người, đều có những cá tính riêng.. thường là xuôi chiều, rồi đôi lúc cũng ngược chiều. Song, sự ổn định, bình an..là "gốc"để cùng đi tới..                  
Với những “trích ngang” như vậy, là rất ngắn.. mà vẫn thể hiện hết được những nội dung cần thiết nhất.. để giải thích thật rõ bao ý nghĩa của 2 chữ “bạn đời” như mọi ngưới hay nói.. Cho đến nay, khi đã khôn ra.. và hiểu được vấn đề.. thì đã bước vào thời kỳ nghỉ ngơi rồi.. Dù sao, thì cũng được tự hào về những gì đã qua, đã làm và thể hiện.
Chỉ đơn giản vậy, mà trong cuộc sống của gia đình..đề có được sự ồn định, thật ra cũng là rất vất vả và cũng thật khó.. Bởi, có khi nó là "tường thành” vững chắc.. Nhưng, có khi nó cũng là sự mỏng manh của một bình “pha lê” tuyệt vời, mà thật mỏng.. cấm buông tay..!? 

                           Du lịch Đà Lạt
                    Du lịch đảo Cát Bà..
  Du lịch Hạ Long

                    
                                                        NHỮNG HÌNH ẢNH HÔM NAY
   
                                         Trong vườn nhà..Ngoại 
 
                                       Cùng các Con, Cháu..ngày Xuân 2010


   

                                                   ****************************

  CÁC CHÁU TÔI..
   Đến nay, chúng tôi đã lên chức Ông,Bà..cấp “tá” rồi, bởi gia đình đã có được 3 Cháu - với 2 trai, 1 gái. Mỗi khìn nhìn bọn chúng chơi đùa tươi vui cùng nhau, khi mỗi tuần về chơi..Thật dễ thương, ngoan ngoãn, kháu khỉnh..biết bao. Với mỗi cháu, đứa nào cũng đều mang theo mỗi nét..trên khuôn mặt của mình với mỗi vẻ rất riêng, mà hình thành nên các đặc điểm thật dễ nhận dạng.. Mỗi khi chợt nghĩ đến ai trong số chúng..thì những hình ảnh ấn tượng, sâu sắc nhất lại hiện lên thật rõ nét, sinh động vô cùng…

      Đứa cháu đầu..  Nghĩ lại, về những ngày đầu tiên khi có đứa cháu lớn, bụng mẹ nó to kềnh càng, nhọn vượt mặt, đi lại nặng nề..mà thân hình tự bản thân lại eo thon, nhỏ nhắn..Nên, thật sự lo lắng cho lần vượt cạn đầu tiên này.? Tuy rằng, cả nhà cũng đã phải tính, dự phòng phương án hỗ trợ..khi cần. 

Rồi mọi chuyện, cũng qua đi thật nhẹ nhàng.. cháu là sinh thường, trong BV Từ Dũ. Một con trai, vậy là chắc..Càng thật vui với nhà Nội, khi đấy lại là thằng Cháu đích tôn.   
Được sinh ra đúng vào ngày khai mạc giải bóng đá thế giới..nên định đặt tên “Bol” để kỷ niệm..? Nhưng mẹ cháu lại thích tên “Tin”..dành cho sự hy vọng vào cuộc sống, hơn nữa là dễ gọi, ngắn gọn.. Nhóc rất chịu uống sữa ngoại, khi mẹ là khó khăn, không đủ cho con.. Cũng vì cả 2 nhà đều là “con đầu, cháu sớm” nên được tập trung sự quan tâm hết mực, 2 Bà đều vào “guồng quay”..chăm cháu, thật sướng..tuổi Tuất là số sướng mà..  
  
 Thời 1 tuổi..cùng vớ Bố










              Lúc 2 tuổi..cười                                       




 





                             
  Khi 3 tuổi

Đáp lại những ân cần ấy, cháu đã lớn, cao khá nhanh, luôn cười tươi, làm điệu rất vui. Với tên “húy” ở nhà thì đã có, vậy mà cũng phải khá lâu, mãi mới lựa chọn có được tên thật - Nhật Minh, ánh sáng ban ngày..Hy vọng Cháu sẽ thật sáng sủa, nhanh nhẹn, giỏi giang..trong suốt cuộc đời của mình..như người Ông cậu mà cháu đã được ủ tuổi..Cũng thật vui, khi bước đầu, cháu rất thích học chữ, học số, tập viết..cả tập đánh trên vi tính..
  Thời gian cứ nhẹ trôi, cháu cũng đã khá lớn, ngoan dần, để Mẹ còn phải đi làm chứ..? Và hơn nữa, nay còn mang thêm trọng trách mới, vì đã là anh.. khi biết.. mình đã có em.
  Thế mà nay bé Tin đã hơn 5 tuổi, chuẩn bị bước vào con đường..trở thành “tân sinh viên”..lớp 1. Thế mới thấy thời gian trôi đi thật nhanh, nhưng ta vẫn mong các cháu lớn..
Tin 5 tuổi rồi nè.. Tết 2011

       Đứa cháu sau..  Thế rồi, cũng chẳng bao lâu, sau một thời gian đi làm lại khá..dài, cũng là khi anh 2 Tin đã qua cái tuổi thôi nôi..thì mẹ cháu..đã lại “mang nặng” đứa thứ 2 rồi.. Cứ như là “ sống..là không chờ đợi ấy”.. Khi đó, cả nhà chuyển hy vọng.. rằng..sẽ là Gái, bởi kỳ nghén lần này, cũng có vẻ..hơi khác..đôi chút..?

Nhưng rồi, lại là trai..tiếp. lần này Bé nặng hơn, khỏe hơn và..tròn hơn..tuổi con Chuột. Vậy cũng hay, bởi 2 anh em là hợp tuổi..sẽ thương nhau nhiều..anh 2Tin cũng thể hiện với em như thế.. bởi, trước lúc phải đi ngủ, xin được nằm cạnh..là cứ ngắm em dài dài..

Lần này, cả nhà để mẹ đặt tên.. Thật nhanh chóng, bé có tên là “Bin” đồng âm với anh, khi tắm, thấy da hơi đen, nên đùa là “bin la đen”, giống tên người ở..tận..xứ xa xôi..Bé Bin lớn lên vui vẻ chơi đùa cùng anh trai..chỉ tội, khi hùa vào nhau..thì hơi quậy nghịch lục lọi lấy đồ của mọi ngươi trong nhà..khám phá và tranh nhau đồ chơi, ít khi nhường..

Cũng như vậy, đặt tên thật cho bé..quả là khó khăn, mãi rồi cũng tìm được một tên khá hay - Tuấn Hưng, tuấn tú - hưng thịnh khá phù hợp với tính cách của “chàng” khi lớn dần..là khá lỳ, nhẹ nhàng, ít nói, chậm rãi..như đang suy tính một điều gì..hệ trọng.


Lúc 1 tuổi ..cùng ông                 



                       






                   2 tuổi, cùng anh                      
                 









lúc 3 tuổi 

  Trong năm đầu Bin rất chịu ăn, uống sữa..sau khi đi học cùng anh, được tự xúc..thì lại ăn ít và xúc rất chậm..khá lo lắng cho Bin.! Hy vọng rằng, khi đã quen được với cuộc sống “tự chủ” Bin sẽ trở lại sức ăn của năm đầu..? Ông luôn luôn mong con như vậy..nhé.

  Vậy mà bây giờ, Bin cũng đã 3 tuổi rồi, rất ra dáng của 1 chàng trai “chín chắn”, bởi Bin cũng cần phải nâng cao trách nhiệm khi mình cũng đã có thêm cô em gái rồi, mình đã là anh rồi mà...
Hai Anh, Em trong Hội xuân 2011

   cô Cháu út..  Có phải chăng vì đã có 2 trai.. nên sốt ruột, hay cùng với sự mong muốn của cả nhà..hay nhiều lý do khác..mà “mẹ của 2 nhỏ” đã “năng suất”..luôn một thể đó.? Khi có “bụng”, mọi người trong nhà..đều mừng..nếu là gái, rồi cũng lo..nếu là trai nữa.! các Cụ xưa vẫn lo là 3 trai mà.. bởi vậy, nhà cứ giục, chờ đợi kết quả..của siêu âm, con thì cứ bận việc và nghĩ..đằng nào chả thế mà.. kệ.. để tự trời sẽ cho..?   Đúng là, trời cho thật.. cháu Gái.. út rồi, quá đã.!  Do đã qua những lần sinh thường, nhẹ nhàng.. không vấn đề gì. Nên lần này thì vào thẳng BV tư An Bình. Mọi chuyện thật tốt đẹp, cháu khỏe mạnh, khá nặng cân, chịu ăn.. mẹ khá nhiều sữa. Thật là có cả.. “địa lợi, nhân hòa”.

Cũng thật vất vả khi trong khoảng thời gian chưa đủ..một bàn tay, mà có luôn 3 “tác phẩm”..Vậy là tất cả..cùng phải “vận nội công” mà phục vụ..từ đó phải sắp xếp một quy trình để 2 anh đi học đều, còn “Út” phải “trao đổi” cho đôi bên cùng giữ..khi thuận lợi..Cũng may là út rất ngoan, chịu ở với ông bà, ít nhõng nhẽo, nhớ bố mẹ..Chính nhờ vậy, mà chúng tôi tham gia việc trông nom, chăm sóc, phụ giúp được nhiều hơn..
Trong nhiều sự lựa chọn tên cho Út, được sự góp ý từ nhiều nguồn..cuối cùng tên đã được hình thành - Diệu Linh, kỳ diệu và linh nghiệm cái tên ấy cũng mang nhiều ý nghĩa..của sự may mắn..ơn trời..nên có út..chăng.? Vậy cũng phù hợp và hài hòa.


  Mẹ bế em    









                  


 
                                                                                  Với 2 Anh..     










  Cùng với Bà

Mỗi khi út về..như mang đến niềm vui chung cho ông bà cùng cả nhà. Từ khi hơn 1 tuổi, cháu đã nói được khá đủ điều, nên ai cũng yêu.. nhất là các Dì em họ của mẹ, bởi bên nhà chưa ai lập gia đình..nên 'khoái" Út lắm. Vậy mà đến nay, cháu cũng đã hơn được 2 tuổi, cũng phải tính đến chuyện đi học..để tập làm quen với môi trường tập thể.. 
 Với bản năng hiện có, cùng tính tình đáng yêu và chất nói duyên, hay cười.. chắc các Cô cũng sẽ yêu và chiều cháu lắm..? Nay, cháu đã biết được nhiều điều, thể hiện được chất nữ tính, duyên dáng của mình.. nên khi chỉ 1 tuần xa Út là rất nhớ..vô cùng. Mỗi lần vậy, chỉ mong sao cháu..Út luôn về bên ông bà.. út nhé.
                                                                         Những hình ảnh ..3 anh em cùnggia đình






 
                      **********************************