TRUYỆN NHỎ...CỦA TÔI


















CHÙM..KỶ NIỆM TUỔI THƠ.

Nhắn gửi -  Với mỗi mẩu chuyện nhỏ về thời thơ ấu của tôi, mà sao.. như đang nghiệm lại, nhắc nhở về.. kỷ niệm của cuộc sống hiện tại ( Tất nhiên là đã được hư cấu, nâng cao và đổi thay đi đôi chút..). 
Hy vọng rằng, sẽ đem đến được với những ai đó.. có thêm được những nguồn vui nho nhỏ và nhung nhớ hoặc nếu có “đụng chạm” chút xíu gì... thì cũng xin được lượng thứ, tha bổng..?

..bị đòi bồi thường.
Khi Mẹ có tôi trong bụng, cũng là lúc cuộc chiến đã trở lại, sau một thời gian ngắn của những ngày độc lập đầu tiên.. Cả nhà phải chuyển về quê sống để tránh bớt đi những tai bay, vạ gió của "hòn tên, mũi đạn". Lúc đó, bụng mẹ đã khá to và nặng nề lắm rồi.. chắc do đã phải làm quá nhiều công việc trong ngày, nên chiều đến thì mẹ thấy đau bụng, chuyển dạ. May mà ở nhà có người, Dì và Cậu là 2 em của mẹ, nhanh chóng đã võng qua bên kia sông, vào thẳng nhà hộ sinh tư trong làng… Đến tối mờ của buổi chiều tà.. tôi đã "hiện ra" là 1 chàng trai khỏe, khóc thật to.. Người Dì, em gái của mẹ, đã phải trông nom từ lúc vào, đến khi đưa cả 2 mẹ con về nhà.. Rồi, không hiểu vì sao lại bị đau mắt nặng..? Mỗi khi quá đau, phải tra thuốc là Dì lại nhìn tôi lẩm bẩm, về cái chuyện xúi quẩy.. đó. Thế là Dì đều đổ hết mọi lỗi là tại tôi..!? Sau này, mỗi khi kể lại chuyện, là Dì lại bắt tôi.. phải bồi thường.. những thiệt hại..!
Vậy thì, làm sao có thể “đền” được, khi ta đang còn nhỏ hay là nay.. tuy đã lớn..rồi. Tội tôi quá.!    


 * ..Con trả Bò..này ! Khi ở quê, vì còn nhỏ, chưa phải đi học.. chẳng biết làm gì cả..? Vì tôi rất thích, nên cứ lẻn theo 2 ông cậu họ ra đồng chơi và để được cưỡi Trâu…Bị người làng mách với mẹ là đi chơi ngoài nắng.. Mẹ mắng một trận và dọa sẽ nhốt trong nhà..! Tôi xin, có được con bò để nuôi và sẽ ở trong bóng mát. Mẹ mua cho một con Bê thật xinh xắn, tôi khoái lắm, thầm nghĩ sẽ chăm bẵm bò thật chu đáo.. Ngày ngày, dắt Bê đi ăn cỏ non dọc theo các bờ ao, ngồi trong bóng mát nhìn Bê ăn.. rồi tha hồ tưởng khi Bê lớn sẽ như thế nào.. thật là khoái chí. Một thời gian “cô nàng” đã trở thành một thiếu nữ Bò xinh đẹp, dịu dàng.. đến hết ý.  
Rồi, cũng không hiểu sao hôm đó, cô nàng lạnh lùng không nghe theo.. sự chăm nom của tôi.. lại nhảy chồm 2 chân trước xuống dưới ao, chạy vội ra cầm dây xâu mũ,i kéo lên.. Nhưng sức tôi không sao kéo nổi.. Sợ quá, tôi khóc to, gọi mẹ.. Mẹ ơi, trả mẹ bò này…Mẹ vội ra, kéo.. được nó ngay. Hóa ra, Bò xuống uống nước, uống xong, rồi lên..! Mẹ giải thích, lúc đó tôi mới biết, hiểu vấn đề..!
Vậy, không phải rằng - Với cuộc sống, tình cảm.. mà đơn thuần chỉ là “đưa” nhiều, chăm chỉ.. và chiều chuộng... Là sẽ “thu” về được sự đồng thuận, hay mong cho dòng chảy sẽ.. xuôi chiều, mát mái.. tất cả .?!                                            Lời răn.. ở đời.


 *..bị ho..ra máu ?  Trong vườn của nhà, có 2 cây Doi (mận), đến mùa Hè là quả ra sai (nhiều) chi chít.. tạo thành những chùm to chắc nịch, mầu sắc thật tươi rói, trông rất mát mắt. Đôi khi, thời tiết đổ cơn gió to.. quả bị rụng nhiều, tiếc quá.! Ra nhặt thu gom về, rửa sạch sẽ, lấy dao cắt gọt lại cho gọn gàng.. rồi đem ra chợ đầu làng.. bán lẻ. Vậy mà, cũng thu được vài đồng khi ấy. Đi vòng trong chợ, thấy họ bán đàn Vịt con mới nở, dàn lông tơ xòe tròn, đôi mắt đen lay láy.. nhìn mê quá. Ngồi xuống bắt thử 1 con, để trên lòng bàn tay ngắm nghía..thật say mê, không biết chán mắt. Khi hỏi giá xong, vì đã có tiền trong túi.. vậy là quyết, mua luôn cả trên chục con mang về. Lựa chọn trong góc vườn, nơi thoáng mát, quây tròn tấm phên thưa, che lá chuối lên nóc.. Vậy là tạo nên một khu chuồng thoải mái cho lũ vịt con yêu thương.. Hàng ngày đào giun, băm nhỏ và thái thật nhuyễn lá xu hào.. thả cho bọn vịt ăn. Thật vui khi thấy chúng chịu ăn đều và mau lớn.. Đôi lần, đưa cả đàn ra đồng, chặn nhẹ một đầu mương này, thả đàn vịt tận đầu kia, lùa chúng xục xạo thoải mái tìm mồi dọc dài suốt đoạn mương. Thế là chúng đã được một bữa thức ăn tươi.. khá no nê.


  Thế rồi, cũng chính trong những lần ra chơi nắng đó, cũng do đã ăn nhiều các mẩu thừa khi cắt gọt doi để bán.. nên bị cảm nắng, nôn ói.. Thấy có những mầu đỏ bên trong.. mọi người sợ quá, bảo là ho ra máu.! Tôi được đưa vội ra HN, đi cấp cứu gấp.. 
Bác sĩ khám, cười, bảo.. Do bị cảm nắng, còn đó là.. những tai của quả Doi..! Thế rồi, ông cho thuốc uống, sau 1 ngày là hết.. Vậy là tôi có lý do hợp lý nhất, được ở lại chơi Hà Nội nguyên suốt cả tuần. Sướng và vui quá..ha.. ha.
* Vậy, cứ nghĩ rằng, mọi bước trên đường đi đều.. phẳng, êm ? Nhưng, cũng có lúc sẽ gặp phải những lần vấp... Để sau đó, rút ra được những bài học, sự trưởng thành.. đôi khi là rất lớn.
* Mọi điều nghĩ, suy luận.. chỉ dựa theo luận điểm riêng của mình.. cứ cho rằng.. nó là thật.! Trong thực tế.. nó sẽ là ngược lại, hay chỉ là sự việc bình thường rât tự nhiên..của cuộc sống.
                                                                   Lời răn.. ở đời.

  *..thương đàn Vịt.. Sau một thời gian được “chăm sóc” chu đáo, cẩn thật, đàn vịt đã lớn nhanh như thổi, đôi cánh chúng đã ra được hàng lông ống ra ràng.. mọc lởm chởm, trông thật buồn cười.. Thế rồi, sau đó chúng cũng hoàn chỉnh khá đầy đủ, nổi bật lên những sắc mầu óng ánh, phản quang đưới nắng.. Mỗi lần được tắm, gội thỏa thích dưới ao trước nhà, là chúng lại nhổm vươn cao, xòe rộng đôi cánh vẫy vẫy.. trông chúng, mà sao thấy đẹp đến thế…
 Khi cả đàn lớn.. thành những “chàng trai, cô gái”, thì khu nuôi đã trở nên chật chội và bắt đầu gây “mùi” xông vào nhà.. Mẹ nói phải bán đi, tôi thấy tiếc.. như lòng đứt đi từng khúc một, vậy mà, đâu dám nói điều gì..! Sau khi “thảo thuận” được, chỉ giữ lại 2 con cho nuôi tiếp.. còn lại, mẹ gọi người ta sẽ đến bắt. Khi phải nhìn từng con một bị bỏ vào lồng.. để mang đi, mà lòng tôi thấy cứ buồn rười rượi...
Lúc đó, tôi chưa thể hiểu và tưởng tượng được là.. họ sẽ làm gì.. với chúng ?
Quả vậy, với nhiều nếp nghĩ, lựa chọn khi còn trẻ.. làm sao đã là chín.? Với những lời khuyên của người đi trước.. Sẽ tốt cho mọi bước đi.. thật vững vàng, chắc chắn trên đường đời.
                                                                  Lời răn.. ở đời.


Cuộc sống sẽ cho những cơ hội.. để tạo, xây nên những thành quả.. Khi ta biết lao độngthực sự, miệt mài và có những ước mơ...đúng.              Tặng mọi người...
                                                                                                                                                             

 *..hàng Tre xanh.. Toàn bộ khu nhà và vườn ở quê, có lẽ rộng khoảng 600m2, cạnh nhà còn có thêm khu vườn cũng cỡ đó, cùng 2 cây Doi to. Hàng rào quanh nhà là hàng cây Ôrô được cắt tỉa khá phẳng, đều các mặt, xen vào đó là 2 bụi Tre xanh vươn cao, chắc nịch. Ông chỉ bụi bên lối cổng vào, bảo - Đó là loại tre hiếm, cho rất nhiều cây “đực” đặc ruột, thân nhỏ, xanh mốc, nhiều rêu bám.. Sẽ làm được nhiều việc cho nhà cửa và đồ dùng. Còn bụi tre góc vườn là - loại Tre xanh, cây cao, thân to, lá thật xanh, cho nhiều măng, khi nấu với Sườn, cá Rô.. đều rất ngon, ăn dòn và ngọt.. Lúc đó, đâu đã hiểu hết ý của ông, chỉ thấy mỗi khi chiều về, có gió lớn, hàng tre đu đưa, khẽ vang lên những âm thanh nhè nhẹ.. thật du dương, dịu dàng.
Khi có con Bò, tôi hay buộc vào bụi tre đực để nó được nghỉ cho mát mỗi buổi trưa, còn dưới bụi tre xanh, tôi dọn gọn gàng một khoảng lớn, lót lá tre rụng cho êm chân..làm khoảng sân chơi cho 2 anh em, mắc võng cho nghỉ trưa sau khi đi chăn vịt về.. và mẹ đã cho tôi ăn bữa trưa thật no nê..ngon miệng.
Không biết có phải là yêu tre hay không, mà đã nhiều lần tôi suýt ngủ qua đêm ở đó. 
Vậy mới thấy, với mỗi việc, mỗi người.. đều thật tốt, có vai trò quan trọng.. Một khi đã thấy, nhận biết và hiểu được.. đúng vấn đề.       Tặng mỗi thành viện.. trong gia đình.            



* ..những quả Mít..  Trong vườn nhà, cạnh bên con đường lát gạch vĩa nghiêng, theo hình chéo từ cổng vào, có cây “Mít dai”, ra thật nhiều quả, chỉ to vừa phải..nhưng cho múi dầy, dai, thật thơm, ăn rất ngon. Còn sau nhà 5 gian, là 2 cây “Mít mật”, quả rất to, múi nhiều, ăn ngọt lừ, đậm sắt.. Không hiểu ông, bà đã trồng từ bao giờ, hay có sẵn ? Khi tôi biết thì nó đã to, cao lắm rồi. Vào mùa hè là các quả bắt đầu chuyển chín cây, vỏ quả có vết nứt, mùi thơm tỏa nhè nhẹ.. Những ai có kinh nghiệm, hiểu biết là nhận ra ngay. Mẹ và chúng tôi đâu biết gì, khi hàng xóm nhắc, mẹ nhờ họ chặt giúp, rắc muối, đóng cọc, phơi nắng.. ngay trước sân. Khi quả mềm đều, là khi mít đã chín “đủ thì”. Mẹ bổ, dành khi ông bà về mang ra HN, phần cho chúng tôi ăn, phần biếu trong họ và lối xóm xung quanh.. Trong những buổi chiều tối của mùa hè, khi hơi nóng vẫn còn vương, có các làn gió thổi chéo nhà.. mùi thơm của mít chín khi bổ ra, cứ bay đi.. thật xa.. ngạt ngào vị ngọt.. làm nóng người, rạo rực...    
  Vậy đúng là.. “ngẫu xạ tự nhiên hương”.        Lời răn.. ở đời.  
                                                                                                                                                                        


* ..bể Nước to.. Nhà bà Hai - mà chúng tôi vẫn gọi là Bà trẻ, em ruột của bà ngoại, ở rất gần nhà, chỉ cách nhau có 2 cái ao, dọc theo con đường làng được gạch được bó vỉa nghiêng xen cài thật đều và đẹp. Nhà bà có chiếc cổng vào xây kiên cố, là cổng theo kiểu cổ, điển hình của của làng quê ngoại thành... Trong khu nhà cũng có chiếc sân trước rộng, lát gạch Bát tràng, với khu vườn cảnh sát rào, 2 cây hoa Trà cân đối với bể non bộ to, cùng các cây Bonsai được tỉa cắt thật cầu kỳ, trông thật hoàn chỉnh và đẹp mắt..
Đặc biệt, phía sau nhà có bể nước mưa rất to, được xây từ bao giờ..mà nay, lớp rêu xanh đã phủ kín cả vách và trên nóc rồi.. Nước bể, dành sử dụng chung cho các sinh hoạt của gia đình.. mọi người đều cẩn trọng và giữ gìn sạch sẽ. Trong nhiều lần sang chơi, tôi vẫn múc uống nước trực tiếp từ bể và nhìn soi qua miệng bể như chiếc gương hình vuông gọn gàng. Một lần, bỗng thấy có mấy chú cá Quả (cá Lóc) to bơi lững lờ bên trong, thích quá.. Phải làm sao bắt được..? 
  Từ những kinh nghiệm về câu cá học được của các Chú họ, tôi chuẩn bị cần câu và mồi là đoạn Giun tươi vừa đào, nhẹ lén thả vào bể. Nào ngờ, cá cắn câu ngay, tôi giật cần, chỉ trong chốc lát được 2 chú liền. Vậy là anh em chúng tôi có được 1 bữa “tươi” thịnh soạn…
Mà sao khi đó, tôi lại chưa thể hiểu được.. Đó là thành quả.. có được, khi chưa thực sự xin phép..! Thật buồn.                                   Lời răn.. ở đời.     
                                                                                                                                            
* ..quả Bưởi đào.. Cũng trong vườn sau nhà Bà trẻ, có cây Bưởi, không vươn cao lên, mà lại xòe rộng, quả ra rất sai ( nhiều), thật to.  Được biết, đây là loại bưởi ngon, vỏ mầu xanh, khi bổ ra, các múi rất to, đều, mầu đỏ xậm.. Bà thường để dành cho những ngày quan trọng, sẽ bầy trên bàn thờ khi cúng tổ tiên, hay trong ngày rằm, đầu tháng.. sau đó mọi người mới được ăn..
Tôi cũng thích loại bưởi ấy lắm, trong một lần giúp Bà việc dọn dẹp các lá rụng trong vườn, được Bà thương quý..  Tôi thật lòng, liền đặt vấn đề.. xin Bà quả Bưởi.. Rồi bà hái, cho một trái khá to, vỏ đã ngả vàng, đưa cho tôi. Cảm ơn Bà xong, tôi chạy về khoe mẹ và kể căn kẽ sự việc.. 

Mẹ bôi vôi vào cuống, đặt bưởi lên bàn thờ, thắp nhang. Vì hôm đó cũng là ngày đầu tháng. Nhìn trái bưởi cứ căng tròn trong những ngay sau đó, tôi như muốn bưởi cứ tươi mãi tươi, đừng héo.. để tôi cứ được nhìn, được tưởng tượng.. một cách thỏa thê.  Chứ không nghĩ đến việc.. là sẽ bổ nó ra.. để ăn thế nào, làm gì..?
Vậy mới thấy được.. có nhiều chuyện, sự việc trên đời.. không thể khác được.. Mà chỉ mong, sẽ mãi là trái Bưởi tươi kia.. không bao giờ.. bổ.           
                               Tặng người.. Vũng Tàu.    
       
                                     
*..tổ chim Sáo..  Xế trong mảnh vườn bên hông của nhà, có 3 cây Na (mãng cầu), chắc do đất tốt, nên xum xuê cành lá. Mỗi khi ra quả, tuy không được sai, quả không to, nhưng khi ăn lại rất dòn và ngọt.. là loại Na dai mà.. Rồi một ngày, có cặp chim Sáo nâu mang rác về làm tổ. Dần dà khi tổ chim lớn to và đầy đặn dần.. là lúc thường thấy hai chim thay nhau đi về. Sau một thời gian, lại chỉ thấy có một con ở lại. Rồi lâu dần, khi nhìn lên tổ.. đã lố nhố là mấy cái đầu nhỏ bé, lông tơ lù xù.. đang vươn cao, há miệng thật to.. Vậy là đôi chim đã đẻ trứng, ấp nở và đang nuôi con yêu dấu của mình... Thật nhẹ nhành, tôi thận trọng theo dõi, khi thấy tất cả.. một hình hài tổng hợp của cả bầy, khi cứ ríu rít bên nhau, mớm cho ăn, đùa vui nhảy nhót, đã.. hình thành nên một bức tranh hoàn chỉnh, trông thật vui tươi, ấm áp.. thật ưa nhìn 

Rồi, bẵng đi một thời gian, do cũng nhiều việc cần làm mà bị phân tâm, thiếu theo dõi. Khi nhìn lên, thì chẳng còn thấy gì.. bên trong chiếc tổ, đang đơn côi đang im lìm một mình.!
  Tôi hỏi, mẹ bảo, chim đã trưởng thành rồi, thì sẽ bay đi, tìmcho mình một nơi ở mới.. 
Nhìn tổ chim trống tênh, thật đơn côi.. Tôi thầm ước..Một ngày nào đó, sẽ có đôi chim.. lại về bên tổ ấm.
 Tặng người Đ.Nai.. và những người 1 mình. 

                                             
* ..uống nước Vối..  Ven bờ ao của Bà trẻ, có tới 4 cây Vối thật to, có cây ngả nghiêng ra phía nước, lá mọc xanh um. Mỗi khi ra hoa, những hoa trắng bung xòe,tỏa một mùi thơm thật dịu, nhẹ nhàng, hấp dẫn.. Khi mùa Thu về, lá rụng dần, đến gần hết, thì lá non lại ra mơn mởn. Vào thời kỳ, khi lá vừa đủ già, mầu xanh thật thẫm, Bà lại thuê người trèo cây, hái những lá to, đều, về phơi khô, để nấu nước uống quanh năm..
Những khi đó, tôi đã là người khá tích cực giúp Bà trong những việc vặt - Tãi lá đều trên sân khi phơi, đảo lá sau nắng trưa, chạy vơ lá những lúc mưa.. Lúc lá đã khô ròn, Bà cất cẩn thận vào bao, mang ra HN một phần, còn lại để trên gác bếp, cho pha uống dần..
 Đặc biệt, với nụ Vối khô, là một thứ dặc sản thực thụ, có giá bán ra cao, nghe đâu còn được mang ra nước ngoài.. Tôi vẫn uống thứ nước Vối ấy, trong gần suốt thời trẻ tuổi của mình, thứ nước có mầu nâu đỏ xậm, hơi đậm chát, có hậu ngọt lâu dài sau khi uống, loại nước này tạo mát sâu trong người, lắng lại một hương vị đậm đà hương sắc quê hương…









Ta về, ta tắm ao ta
Dù trong, dù đục.. ao nhà vẫn hơn.




* ..trồng cây Xoan..  Những ai ở vùng ngoại thành, hoặc bất cứ một vùng quê nào.. đều biết đến cây Xoan, một loại cây mau lớn, gỗ khá chắc, không bị mối mọt..vì nhựa rất đắng. Mọi người đều trồng cây này bân ven vườn nhà, vừa là hàng rào, vừa sẽ có gỗ cho làm nhà chỉ sau 6, 7 năm. Biết là thế, nên Mẹ đi xin các cây con rơi rụng, dạy và cùng anh em tôi đào hố trồng xuống. Cũng thật lạ về loại cây này, chẳng phải tưới tắm, chăm sóc gì, mà cây cứ vươn cao, tươi rói. Chẳng bao lâu, cây đã vượt cao khỏi đầu tôi, lá câu xòe rộng, lưa thưa, luôn ở mầu xanh non.. Khi lá chỉ hơi úa vàng, là rụng ngay, lá nhỏ, mỏng, nên tiêu đi trong đất thật nhanh, như thế, cả vùng đất đó sẽ khó trồng thêm được loại cây gì..vì đất cũng đã bị đắng theo nhựa của lá thẩm thấu theo những cơn mưa rào..
Sau một thời gian dài ra HN học, lâu lâu có việc về lại quê, nhìn hàng Xoan đã to, cao mà cũng thấy vui theo..hy vọng rằng sẽ có gỗ làm nhà. Nhưng ngoài HN toàn là nhà xây gạch dầy, đổ bê tông, nên cũng ít dùng đến gỗ Xoan này..Nói vậy thôi, chứ loại gỗ Xoan già như nhà tôi, làm được thật nhiều việc đấy. Những cây xoan trong vườn nhà, sau hơn 10 năm vươn lớn, được chặt hạ, cành đem cho hàng xóm làm củi, thân cây to dìm ngâm dưới ao bùn, sau 2 năm vỏ cây đã ngấu (mục mềm), được vớt lên, để gần khô trong bóng mát, tạo nên một than gỗ trắng tinh, tròn lẳn. Sau khi thuê thợ xẻ ra thành các ván dày theo yêu cầu, sẽ làm được bao việc.. Nhà đóng được bộ bàn ăn, đóng cửa đi, vách ngăn giữa 2 nhà, tôi làm sàn gác xép, riêng anh tôi đóng được chiếc giường cưới cho mình...
Vậy là được khối việc hữu dụng đấy chứ, cây Xoan thật là loài rất cây có ích.. quá ta.
Mọi thứ ở cuộc đời.. sẽ đều quý, có giá trị.. Khi biết nhìn, nhận thức..đúng thực chất của nó..
                                                       Lời răn.. ở đời.

* ..trồng cây Ngô. Thời gian ở quê cùng với mẹ, tôi đã theo ra đồng để trồng Ngô. Khi đất ẩm đã được đánh thành những luống khá rộng, mẹ lấy cây que tre chọc thành lỗ, rồi thả 2, 3 hạt vào, chân gạt đất lấp kín. Chẳng mấy chốc đã xong sào ruộng.
  Chẳng phải chờ đợi lâu, thoắt cái, hàng cây con đã lên mơn mởn cả chục phân.. Cây cứ cao dần, lớn lên cao vút.. nay đã vượt cả đầu tôi. Rồi trong dăm ba nách lá của từng cây, đã nhú ra một đầu non mới.. mai dần là những sợi râu tơ trắng mỏng, thật mượt mà, bóng loáng trong nắng sớm. Trên đầu, một bông xù dài, vươn cao.. cứ lắc lư trong gió. Người ta bảo phải thụ phấn để có được những bắp to.. Thế rồi, những mầm non to dần, hình thành nên các bắp ngô to, tròn lẳn, vẻ chắc nịch, mầu tươi xanh bóng mỡ.. hàng râu ngô, nay đã chuyển mầu óng vàng, nâu xậm.. trông thật đa mầu, non đẹp.
  Mẹ hái về một số bắp non vừa tới, tước bớt vỏ, luộc lên cho chúng tôi.. Hàng hạt ngô xếp đều đặn, thẳng tăm tắp, bóng láng, đang nóng bừng hôi hổi.. như đang toát lên mùi thơm và vị ngọt của đồng nội.. làm nên sự hấp dẫn, say mê.. 
  Cắn ăn nhẹ nhàng từng hàng ngô non, độ dẻo trong của loại ngô nếp cứ quện sâu với mùi thơm và vị ngọt.. tạo thành dòng sữa đặc sánh, ngọt đậm sâu mãi.. nơi đáy cổ.Những cây còn trên ruộng, đã dần ngả mầu vàng, bị xiêu vẹo, gãy đổ qua các cơn lốc to của cuối hè.. nhìn các cây khẳng khiu, lá khô quăn queo, xơ xác.. thật tiều tụy. Các bắp ngô vẫn cứ tròn lẳn, các lớp lá bọc như mỏng đi, lộ hằn hàng hạt nổi căng tràn.. Thật lạ thay, các lưng rễ dưới gốc vẫn phồng mượt, xanh bóng, tràn trề sức sống.. Bởi bên trong đó vẫn chứa đựng dòng chất bổ dinh dưỡng.. để nuôi dưỡng các bắp ngô.

 
..Tặng các Con, Cháu..yêu thương.



















NHỮNG MẨU CHUYỆN NHỎ..

  Dẫn dụ... đôi điều..   Các cụ xưa.. vẫn thường bảo.." Ở đời, có những chuyện, không nên nói ra", và phải biết " giữ mồm, giữ miệng". Thật là phức tạp, mà quá câu nệ.. về các chuyện.. của cái thời trai trẻ ấy.  Nay, với thời buổi điện tử, được nối mạng..vòng vèo hiện nay.. thì mọi vấn đề.. chỉ đều là chuyện nhỏ.? 
  Rồi nghĩ kỹ lại.. kể ra, thì các Cụ..nói cũng rất đúng, đúng về nhiều.. chiều đấy..!
Nhưng, cái tính của tôi lại là.. thật thà và có phần "phổi Bò", khi đã nổi "lềnh phềnh" rồi, thì khó có thể.. giữ được.! Vậy nên, cứ "huỵch" luôn.. ra đây để bàn dân thiên hạ cùng biết.. cũng có chết ai đâu, mà sợ..? Hơn nữa, cũng "nhẹ" được cái lòng..
 Nhưng, những chuyện tôi kể ra đây.. không nhằm một muc tiêu gì..! không ám chỉ ai..? Chỉ là.. chuyện kể về những kỷ niệm.. đang tụ mọng trong lòng, cứ bị "ghìm nén", chưa có điều kiện nói ra.. thì thật tưng tức, nặng trĩu.. ở trong lòng.. Vậy, tôi "khe khẽ" kể nhé, không được cười.. đâu. !  ha.?  Bắt đầu này...
  Ngày xửa, ngày xưa.. có những chuyện.. thật dài, mà chưa nói được..! Nay kể ra... ha..ha "quý vị" đừng cười.. Nó sẽ hở ..mười.. cái..í..a.. răng. Tà răng, tăng tăng.. hí..hỉ..hì..hi..ấy..10 cái răng.


Bán. Máy bay.. Thời trai trẻ khoảng lớp 6 thì phải, khi đó chỉ “chòm chèm” 14, 15 tuổi, tưởng rằng là..chưa biết gì..? Song nhờ cái “đức” đã phải lăn vào lao động..để sản ra “của cải vật chất”..nên cái máu..làm sao kiếm được tiền đã nung nấu trong tôi.. Khi đó, mới có “dăm, ba” người làm máy bay để bán..loại máy bay bằn cây “dút xốp” rất nhẹ, khi ném đi.. là tự lượn rất xa.. trông cũng hay hay.. giá cũng rẻ thôi, đâu chỉ khoảng~ 2 hào..? Tôi gom tiền, mua một cái, đem về nghiên cứu và nghĩ cách..Làm sao phải đẹp hơn, bay xa hơn, lượn vòng tròn rộng..và giá cũng như vậy..?

Sau 3 ngày mày mò, rồi “thiết kế lại.. tôi có được 3 mẫu..với kiểu dáng lạ mắt, trang trí đẹp..làm thử nghiệm.. Đúng là bay được xa, lượn vòng thật rộng.. 

Tôi đã cải tiến là 2 loại máy bay phản lực, có 2 cánh trước rộng hơn, được uốn vênh cao phần 2 đầu, trang trí thêm mảng mầu vàng lớn vắt chéo, làm nền cho vòng tròn có ngôi sao Đỏ, phần đuôi đứng thì được uốn hơi cong...Vậy, máy bay đã đạt yêu cầu.. Thế là bước vào sản xuất..hàng loạt, cũng chỉ đủ “vốn”cho hơn 20 chiếc thôi..còn phải “thăm dò thị trường” nữa mà. Khi đem đi bán, tôi lại sợ “xấu hổ”,,nên “thuê” 1 thằng cu ở dưới sau nhà vác đi bán hộ..dọc theo khu Bách hóa Tổng hợp. Tôi đi cách 1 khoảng phía sau để thu tiền. Vậy mà, chỉ trong 1 buổi sáng, đã bán sạch luôn..                          
Từ vốn ban đầu ấy, tôi mua nguyên liệu tiếp tục và làm ra ~ 80 chiếc mới, trang trí khác đi, đẹp hơn..rồi bán tiếp. Quy tình ấy, cứ lặp lại nhiều lần..Thế mà, tôi cũng có chút vốn nhỏ bé của mình..cho làm nhiều việc khác hơn...Thế đấy, là việc của từ lúc còn nhỏ..kìa.
                                                                 Tôi tặng..Tôi
       

Làm.. con Cò. Lúc này thì đã lớn rồi, không làm những việc nhỏ nữa..phải làm ăn lớn..kia…Trong 1 lần, có ông bạn thân đến rủ rê làm.. con Cò mổ Cá.. theo kiểu động cơ vĩnh cửu. Về nguyên lý, hình dáng và chức năng trang trí.. thật tuyệt vời.. Vậy là đồng ý..và quyết tâm cùng làm. Việc làm thân Cò bằng thủy tinh, có hình số 8.. là xong, vì đã có nơi đồng ý nhận làm. Các loại Vải mầu, Nhung..vụn, thì nhà tôi..có khối, cần độ khéo tay, chăm chỉ..kể cả phải tỷ mẩn..cũng có luôn. Vậy là đủ mọi cơ sở..để làm rồi..còn gì..?
 Khi bàn sang..đối tượng mua, giá cả sẽ bán.. tranh luận nhau một hồi.. thấy cũng có khó khăn, nhưng rồi cũng thống nhất được..Cuối cùng đến khâu..phải chia nhau đi các Bệnh viện, nhờ mọi người quen..“thu gom” Ê te một nguyên liệu không thể thiếu, để Cò mổ được Cá.. thì thật “bí xị”..! Vì, lúc đó Ê te là 1 loại nguyên liệu “đặc chủng”, thu gom 1 số lượng lớn..không phải là dễ, có khi còn bị “phạm pháp” nữa.. Đành chịu…bó tay..!
      Vậy là, chú Cò mổ cá trong nước..chỉ là ý tưởng.. vẫn chưa được thực thi..?!
                              Tặng Phạm Gia Yên.
 ..Đôi dép..cao su.  Nhớ lại, những ngày đầu khi vào trường, Phải chăng vì..đã phải đi bộ cả v“trinh chiến” với chặng đường dài khi ra tập trung. vào ĐH.? Mà "chàng" đã sắm cho mình một đôi dép “quê hương”, có cái đế dày.. phải đến 3, 4cm. Mỗi khi đi lại, trông chàng thật nặng nề, vất vả..? Cứ cảm giác rằng.. phải ăn cơm thật no, mới đi được đôi dép đó..! Mà khi ấy, là đang thời sơ tán.. vậy, lấy gì mà no cho được chứ.? Hơn nữa, cũng lâu lâu còn về HN chơi, lại đang ở tuổi thanh niên, cần phải "thể hiện" mình nữa chứ... Do vậy, phải “tập” cho chàng tính gọn gàng, quy củ, theo dáng vẻ của một người sành điệu.. cấp "Thủ đô" nữa chứ..? Thế là, đưa cho chàng đôi dép nhựa Tiền Phong, tuy có hơi cũ, nhưng còn đẹp chán..! Chàng cũng khoái lắm, nhưng rồi, vẫn như còn tiếc dẻ cái "kỷ niệm” ngày xưa của mình.. nên còn ngần ngừ mãi.. Phải trải qua nhiều lần thuyết phục, chàng chấp nhận, đã "tình nguyện" dứt bỏ, khi nhắm chặt đôi mắt lại, quăng đôi dép xuống ao, gần khu bếp ăn.. Nhìn nước đang dưới ao ục..ục đang nổi bong bóng, hóa ra chàng đã ném thật.! 
Rồi, tận sâu trong lòng.. chàng vẫn như, đang còn vấn vương một điều gì..thật sâu thẳm, kìm nén trong lòng.. không thể nói lên thành.. lời.?  Vậy, câu chuyện.. là thế  đấy.!





Tiếng chó sủa..  Trong mỗi làng quê của VN, với những tiếng chó sủa trong đêm .. là chuyện rất bình thường, hiển nhiên. Và cũng là sứ mệnh tất yếu, mang đặc tính riêng của một loài động vật.. rất trung thành với gia chủ.. như là loài Chó.
Song, tiếng chó sủa vào ban đêm trong một làng quê thuộc khu vực của lớp tôi đang sơ tán, lại là điều thật.. bất thường. Bởi, mỗi khi nghe tiếng chó sủa kéo dài, liên tục.. lại gằn giọng.. là biết ngay..”địa chỉ” và đích danh.. Là ai, ở đâu..! và đang làm gì..?
Do vậy mới có lời hát :  Nghe con chó nó cắn trong đêm khuya…đúng là.. lé.. lè.. le.  Vậy.. mà cho đến nay, cũng không nhớ được, tác giả của bài hát.. “đồng giao” ấy... ai.? Bài hát cứ tự nhiên đi vào với chúng tôi..tự nhiên thành thân quen..mới lạ chứ..?


 Tôi..làm thợ may..  Vào khoảng thời gian lúc ấy,tiếp thu truyền thống của gia đình "truyền lại".. Từ tay nghề.. tập tọe, tôi đã học hỏi và rèn luyện thật nhiều.. rồi bước vào nghề thợ may.. từ lúc ấy..! Cũng hy vọng rằng..từ cái nghiệp này, tôi sẽ kiếm thêm được dăm ba "đồng" để bồi dưỡng cho những khi phải thức thật khuya học bài, hoặc vẽ dồ án thiết kế.. thật vất vả, nặng nề..!  
Rồi một lần, tôi nhận may một bộ quần áo, vớ yêu cầu : Áo, phải là.. Cổ liền ve, cầu vai 2 cánh nhạn.. Quần, thì.. Cạp liền, đỉa nhỏ, 2 túi trước chéo, túi sau viền, gấu lơ vê.. Lòng cứ nghĩ rằng, đây là.. Ông khách  xộp, thuộc dạng tay chơi..thứ thiệt đây, phen này sẽ có được tiền công thật hậu hĩnh..? Thế là tôi ra sức đo vẽ, cắt, rồi may ráp.. đúng như yêu cầu, còn là rất phẳng phiu, cận thận.. Đến ngày giao hàng, hóa ra lại là ông bạn "vàng" của tôi.. Vậy, làm sao mình có thể.. lấy tiền công.. được cơ chứ.?
                          
      Tặng Trần ngọc Chính - 3 chuyện luôn 

  Làm..mặt Nạ. Cạnh bên hàng xóm nhà tôi, có anh bạn..lớn hơn tuổi, nhưng lại học cùng..vì gia đình rất khó khăn.!Anh chàng thật khéo tay và rất chịu khó trong lao động.. Trước thì chàng đi theo nghề Mộc của Bố, sau này..không hiểu chàng học “lỏm” ở đâu..? mà làm đầu Sư tử và đèn Kéo quân..bán trong các dịp rằm Trung thu..khá đắt hàng.. Sau một thời gian, các hàng trên..bán chậm dần..thế là chàng lâm vào thế “kẹt”..bởi đã bỏ học..từ năm lớp 6.. nay, chuẩn bị lấy vợ..?
  Lúc đó HN lại đang chiếu phim Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh, trẻ em ngoài đường tha hồ múa Kiếm, múa Gậy..mà thiếu..điều gì..? Tôi hiểu, sang bàn với anh Bạn.. Vậy là bắt đầu, phác phác, vẽ vẽ.. tham khảo từ các tớ Quảng cáo và tạp chí đi mượn.. được ngay mấy mẫu.. bôi mầu, chọn 2 cách phối mầu khác nhau như kiểu Sơn tinh, Thủy tinh ấy.. đi mua 1 tập giấy Bìa về, cắt cắt..vẽ vẽ..dán dán..buộc “dây thun” vào..Vậy là xong. Kết quả..“hàng” bán rất chạy.. thế là được một “mớ”. Rồi, hàng ra đợt sau, ế chỏng chơ..hóa ra trên hàng Mã đã cho ra hàng loạt.. mầu được in lưới, sắc nét và đẹp..mà giá cũng vậy..! Cũng may, mà biết dừng lại..vì là tay, mỗi ngày chỉ cho ra được ~ 30 cái thôi.
  Tức lắm..phải cạnh tranh..thôi. Từ các bồi giấy..làm đầu Sư tử..vừa lâu, vừa giá “đắt”, khó bán.. Vậy, phải chuyển sang làm các Mặt nạ..theo cách bồi giấy..họ không thể làm nhanh và nhiều được..?  Thế là làm, Ra bờ Hồ lấy đất sét, nhào năn, giã giấy trộn..chế ra được 3 mẫu . Dụ.. bọn trẻ con hàng xóm làm phụ, có “bồi dưỡng”.. thế là ngày làm được trên ..chục cái, phơi nắng cho khô hẳn, vẽ bằng Sơn các mầu.. Vậy là ra vấn đề ngay, rồi đi thăm dò thị trường..thấy.. im ắng..về nhà cho sản xuất đại trà và tốc độ.. Khi “quân số” thấy đủ..xuất quân ra 4 nơi..bán.. Kết quả thật mỹ mãn.. khó tưởng.
  Cuối cùng, anh Bạn thì ung dung hơn khi..cưới Vợ, còn tôi..mua được 1 loạt phụ tùng để "tu bổ" xe đạp..cho mình, cho cả Cô em.. Mọi người đều vui..vui vẻ cả. 
  Nhưng, kể ra..thì cũng gian truân..lắm đấy.
                                                                        Tôi tặng tôi.


  Bài hát.. tôi yêu.
  Ngồi rảnh, lần dở dọc theo những ngày dài.. của một thời trai trẻ... Khi đó, tôi a dua theo cả nhóm bạn bè, cũng tập tọe.. hát. Nhưng khi hát, thì cứ hay bị lỗi là sai nhịp, có khi lại còn sai cả cao độ.. Nên, cứ bị chê bai.. thật buồn.! Thế rồi tức quá, về nhà mở đài, nghe đĩa.. để tập hát và hát theo. Cứ như thế, sau 1 thời gian dài được "rèn luyện" công phu, nay đã hát hay, hát hay nhiều nhiều.. nên, cũng thật là thích.. và tự hào. 
  Anh bạn tôi, trong cuộc sống của mình.. có cái tính là hay "bức xúc", mà mỗi khi bức xúc thì anh lại sáng tác ra 1 cái gì đấy.. Lúc thì bài thơ, lúc là bài hát.. khi chưa sáng tác kịp, thì anh ứng phó bằng cách đọc thơ.. người khác. Vậy cũng là quá giỏi.. còn gì.?
 Trong một lần, anh đã sáng tác được bài hát.. dành tặng cho "đối tác" của mình. Anh nhờ tôi.. hát minh họa giúp. Tập cùng nhau đến lần thứ 4, 5 gì đó.. thì thấy anh khoái chí.. bởi đã hiểu được tâm tư mà anh định.. gửi gắm. Thế là chúng tôi điđến nơi, sau một hồi.. vòng vo tam quốc theo các câu chuyện bên lề.. nào là học hành, sinh hoạt.. Rồi cũng vào chủ đề chính.. thế là, tôi hát.. lúc cao, lúc trầm..lúc ngân nga.. sâu lắng...

  Khi lời bài hát đã gần về đến câu cuối cùng.. Tôi thấy 2 người cứ ngồi ngây ra nghe, đặc biệt là anh bạn tôi.. mắt lim dim, chậm rãi.. và tỏ ra tâm đắc lắm. Khi bài hát kết thúc, không khí cứ lặng im..  tất cả, kéo dài. Tôi thật không hiểu điều gì.? hóa ra là.. thật vô lý lời bài hát.. Này nhé, bắt đầu.. Mùa thu năm nay, đi vào ký ức.. Tôi cũng thấy lạ, không năm nay, thì là năm ngoái à..? Rồi tiếp.. tôi đã đến thăm.. Yên Đinh một chiều Thu.. Đấy, lại Thu..! ..quê hương thân yêu..của người bạn gái..mến thương..xa vời.. Ồ, lạ nhỉ..đang lúc "y..êu" mà lại.. xa vời, khó hiểu.? Rồi tiếp.. quê.. hương em.. bên dòng sông.. Mã... Vậy, quê ai mà chẳng có sông..? lại còn "khai " ra là ở đâu nữa.. phức tạp quá..!
  Lời của bài hát.. thật "ngô nghê" như vậy..! Thế mà tôi đã hát được, hát lại.. khá là hay.. để đến bây giờ tôi vẫn thích, vẫn nhớ.. Nhớ để nhớ về bạn tôi.. đã từng là tác giả.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét